Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 33

Biên tập: Ross

Chương 33: Khen ngợi

Khi thấy câu hỏi của Ôn Trình Lễ, phản ứng đầu tiên của Chúc Tòng Duy chính là nhớ đến chuyện tối qua.
Trước đây cô mua váy ngủ chỉ vì tiện lợi khi mặc vào và cởi ra, nhưng tối qua cô lại có chút hối hận rằng nếu không phải là váy ngủ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Áo ngủ chắc chắn là cần thiết, nhưng cụ thể chọn loại nào thì lại là một câu chuyện khác.
Chúc Tòng Duy cân nhắc rồi trả lời: [Cần ạ.]

Chỉ có hai bộ áo ngủ thì đúng là không đủ, cô còn phải về nhà một chuyến.
Cô đoán Ôn Trình Lễ hỏi vậy có lẽ vì muốn cùng cô mua, nhưng anh lại không nói thẳng, cô cũng không tiện trả lời rõ ràng về điều này.

Ôn Trình Lễ nhìn thấy hai chữ ngắn gọn đó, trầm ngâm vài giây.
“Như vậy mới hợp lý, không thể để bà thông gia nghĩ nhà chúng ta tùy tiện được,” La Thuỵ Chi lên tiếng.
Hạ Quân lắc đầu: “Cô Hà sẽ không để ý những chuyện này đâu ạ.”
Bà đã quen biết Hà Thục Hoa nhiều năm, biết rằng bà cụ coi trọng con người hơn là vật chất.

La Thuỵ Chi điềm nhiên nói: “Bà ấy không để ý, nhưng nhà mình không thể thiếu được.”
Tạ Thiệu gật đầu: “Con cũng nghĩ vậy. Thực ra nhìn tính cách của Tử Duy, bà của con bé chắc chắn là một người rất thông tuệ.”

Gia đình gặp chuyện, nhưng vẫn kiên cường nuôi dưỡng cháu gái khôn lớn, giờ lại mắc bệnh hiểm nghèo. Cuộc đời này thật bất công với người tốt.
Dù quen Chúc Tòng Duy chưa lâu, nhưng Tạ Thiệu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cảm nhận rõ cô chắc chắn đã phải trải qua những ngày tháng gian khổ.

Bây giờ công việc cũng không dễ dàng, lại đối diện với ‘chết chóc’ mỗi ngày, bà không dám gọi đó là kỳ thị, nhưng bản thân bà thì chắc chắn không thể làm nổi công việc này.

Tạ Thiệu xem lại danh sách quà gặp mặt với mẹ chồng, rồi thấy Ôn Trình Lễ có vẻ lơ đãng, liền không hài lòng hỏi:
“Có chuyện gì quan trọng đến mức giờ này vẫn bận rộn?”
Ôn Trình Lễ tắt màn hình điện thoại: “Con đang nói chuyện với con dâu của mẹ đấy.”
Nghe thế, Tạ Thiệu liền dãn mày: “Sao không nói sớm, vậy mẹ và bà nội không làm phiền hai đứa nữa.”
La Thuỵ Chi cũng bật cười: “Bà bảo anh, trò chuyện thì vào phòng mà nói, nhắn qua điện thoại thì có gì hay.”
Tạ Thiệu cười nhẹ: “Trẻ con bây giờ thích vậy mẹ ạ, không như chúng ta trước kia, toàn thư từ với nhau.”
Ôn Trình Lễ mỉm cười ôn hòa: “Chẳng phải khi xưa ông bà cũng viết thư kết bạn sao ạ?”
La Thuỵ Chi thốt lên: “Còn trêu bà nội anh nữa chứ.”

Khi còn trẻ, lúc đất nước vừa thành lập không lâu, ông nội Ôn bận rộn nên hai người thường viết thư tay cho nhau. Có lần giận dỗi, bà không trả lời thư, ông nội Ôn đang công tác xa cũng phải bỏ việc để chạy đến nhà bà xin lỗi.

Những ký ức đó bà vẫn rất trân quý, những lá thư ấy đến nay vẫn được giữ gìn cẩn thận.
“Đáng tiếc là bây giờ chẳng ai còn thích viết thư nữa.” La Thuỵ Chi tiếc nuối.
“Vẫn có người viết mà bà” Ôn Trình Lễ đáp.

Tạ Thiệu chuyển đề tài: “Nếu Tử Duy đã dậy, vậy để chị Chu chuẩn bị bữa sáng.”
Ôn Trình Lễ khẽ gật đầu.

Khi Chúc Tòng Duy đến nhà chính, mọi người trong nhà cũng gần như đã đông đủ.
Hôm nay ngay cả Ôn Cảnh Hữu, người thích ngủ nướng, cũng có mặt, khiến cô hơi ngạc nhiên.

Hai anh em sinh đôi chắc chắn không cần đến gặp bà cô.

Ôn Cảnh Hữu nhìn Chúc Tòng Duy với ánh mắt kỳ lạ.
Ấn tượng của cậu về “Chị Chúc” vừa chuyển thành “Thím nhỏ” gần đây đã đủ sock, nay lại biết thêm bí mật của cô.
Nghĩ đến việc cô chê cơ bụng của chú nhỏ không đủ, cậu nhịn không được muốn cười nhưng không dám.

Chúc Tòng Duy nhận thấy ánh nhìn của Ôn Cảnh Hữu, ngồi xuống cạnh Ôn Trình Lễ, khẽ nghiêng đầu dựa về phía anh.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Cháu anh nhìn em hoài là sao vậy?”
Ôn Trình Lễ liếc mắt nhìn Ôn Cảnh Hữu.
Bị bắt gặp, Ôn Cảnh Hữu vội rụt ánh mắt về, tỏ vẻ lúng túng.

Ôn Trình Lễ thản nhiên nói với cô: “Có lẽ thằng bé thấy nó dậy sớm hơn cả em, đừng để ý.”
Chúc Tòng Duy cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, nghĩ có lẽ là sự ganh đua bất chợt của con trai.
Cô tùy tiện nói: “Chuyện này cũng so đo sao, thật trẻ con.”
Ôn Trình Lễ khẽ “ừm,” giọng sâu lắng: “Đúng là có chút trẻ con.”

Sau bữa sáng, người nhà họ Ôn nghỉ ngơi một chút, còn người giúp việc vội sắp quà lên xe.
Chúc Tòng Duy biết nhà họ Ôn hào phóng, nhưng nhìn hai chiếc xe chất đầy ắp quà, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Nhiều quà như vậy, bà cô dùng không hết được đâu.

Chỉ có hai xe cũng là để tránh quá phô trương, Tạ Thiệu, La Thuỵ Chi và Hạ Quân đi chung một xe, còn Chúc Tòng Duy thì đi cùng Ôn Trình Lễ.

Vừa lên xe, cô nhịn không được nói: “Bà em chắc chắn sẽ bảo quá nhiều.”
“Nhiều mới tốt,” Ôn Trình Lễ đáp.

Ôn Trình Lễ bình thản nói: “Lần đầu chính thức gặp mặt, anh thấy còn hơi ít.”
Nhà họ Ôn có điều kiện, nên trên phương diện này chẳng cần phải làm màu. Nhiều hơn một chút miễn là hai bên đều hài lòng.
Mâu thuẫn trên thế giới này có ít nhất một nửa là bắt nguồn từ tiền bạc, đặc biệt trong hôn nhân và gia đình.

Ôn Trình Lễ nhìn cô: “Em không cần phải cảm thấy áp lực.”
Chúc Tòng Duy gật đầu: “Em không.”
Thực ra cô vẫn chưa quen với việc trở thành “bà Ôn.” Từ ngày bước vào gia đình này, mọi người luôn cố gắng hết sức để làm cô thoải mái, điều mà trước đây cô chưa bao giờ dám mơ tới, nay lại thành hiện thực.

Chúc Tòng Duy hỏi: “Hôm nay trong phòng có cắm hoa tulip, là anh làm sao?”
Ôn Trình Lễ khẽ “ừ,” đáp: “Hoa trước đó vừa tàn, nếu để trống thì nhìn hơi đơn điệu.”
Chúc Tòng Duy mỉm cười: “Nhìn đẹp lắm ạ.”
Ôn Trình Lễ nhướng mày: “Em thích hoa tulip hôm nay hơn à?”
Chúc Tòng Duy đối với hoa luôn là gặp hoa nào thích hoa đó, khó nói được cái nào hơn. Chỉ cần đẹp là cô sẽ yêu thích: “Em thích hết.”
Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng nói: “Vậy sau này em sẽ còn được ngắm nhiều nữa.”

Cô nhớ tới khu vườn anh từng nhắc ở ngoại ô, không biết nó rộng đến đâu: “Chắc trong đó sẽ có những loài hoa em chưa biết ấy anh nhỉ?”
“Không biết thì cứ hỏi anh.”
“Hoa nào anh cũng biết ạ?”
“Em đang nghi ngờ tính nghiệp vụ của anh đấy à?”
Chúc Tòng Duy chớp mắt, nở nụ cười: “Không hề nhé. Em đang vô cùng ngạc nhiên và ngưỡng mộ sự uyên bác của anh đấy, thưa Ôn tiên sinh.”

Ôn Trình Lễ nghiêng đầu nhìn cô.
Anh nhận thấy cô ở nhà thường thả tóc, nhưng hôm nay dùng dây buộc gọn một nửa ra sau, trông vừa dịu dàng vừa thanh thoát.
Những lời cô nói nghe như khen ngợi, nhưng ánh mắt trong trẻo ấy lại không biểu lộ rõ mức độ chân thật, có lẽ chỉ là lời vô thức cô thốt ra.

Ôn Trình Lễ đáp: “Vậy cảm ơn bà Ôn đã khen ngợi anh.”
Dạo gần đây, Chúc Tòng Duy đã dần miễn nhiễm với hai chữ “bà Ôn”, nhưng dù vậy, mỗi lần anh cất tiếng gọi cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ ấy vẫn khiến cô hơi rung động.

Hà Thục Hoa nằm viện đã lâu, có thói quen ngủ sớm, dậy cũng sớm. Sau khi ăn sáng, bà đã thay sang một bộ quần áo mới mà Chúc Tòng Duy mang tới.
Một người nhà bệnh nhân cùng phòng thấy bà ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: “Bà Hà hôm nay trông có tinh thần quá, có chuyện gì vui sao ạ?”
Hà Thục Hoa mỉm cười: “Hôm nay nhà chồng của cháu gái cô đến thăm.”
Người đó thốt lên: “Thế thì phải chuẩn bị kỹ rồi. Nhìn bà bây giờ hồng hào hơn hẳn.”

Thời gian gần đây, tâm trạng vui vẻ giúp bà hồi phục không ít.
Vì bà không ở phòng bệnh đơn, nên Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy lái xe đến đón bà về nhà trước.

Nhà họ Chúc ở khu tập thể cũ Ninh Thành, là một căn nhà nhỏ đã khá cũ kỹ. Xung quanh cũng hỗn độn, phần lớn người dân bản địa đã chuyển đi, nhường chỗ cho những người thuê trọ không rõ lai lịch.
Dù đã lâu không có ai ở, nhưng Chúc Tòng Duy vẫn thường xuyên về dọn dẹp nên trong nhà vẫn sạch sẽ gọn gàng.

Đây là lần đầu tiên Ôn Trình Lễ đến nhà họ Chúc.
Căn nhà cấp bốn trần thấp, anh phải hơi cúi đầu mới không đụng phải cửa.

Chúc Tòng Duy quay lại nhìn cánh cửa nhà mình: “Trước đây em không nghĩ cửa nhà mình thấp đến vậy…”
Vào đến nhà, Ôn Trình Lễ đứng trong phòng khách, chỉ cần giơ tay là có thể chạm được trần nhà.
“Không đến mức” anh bình thản đáp lại.
“Rốt cuộc anh cao mét mấy thế?” Trước đó Chúc Tòng Duy chưa từng hỏi anh.

Ôn Trình Lễ nhướng mày, hỏi lại: “Nghĩa là, em chưa từng xem kỹ báo cáo sức khỏe anh đưa à?”
Chúc Tòng Duy chột dạ: “…Báo cáo của anh dày quá mà.”
Thực sự là một xấp giấy dày, rất chi tiết, có cả những hạng mục mà cô chưa từng nghe qua.
So với báo cáo của cô, chỉ là bản kiểm tra sức khỏe đơn giản nơi làm việc, thì đúng là một trời một vực.

Cô chỉ xem qua phần kết quả, thấy anh hoàn toàn khỏe mạnh, còn những mục như chiều cao hay nhóm máu thì cô không chú ý.

Ôn Trình Lễ bất lực: “Nếu anh có vấn đề gì, chẳng phải em sẽ chẳng kịp hối hận?”
Chúc Tòng Duy lắc đầu: “Những thứ quan trọng em đã xem kỹ rồi.”
Ôn Trình Lễ điềm nhiên: “Vậy là em không quan t@m đến ngoại hình của anh sao?”
Chúc Tòng Duy vội phủ nhận: “Tất nhiên là không phải.”
“Oh?”
“Anh đẹp trai với cao thế này, cần gì phải xem trong báo cáo nữa.”

Ôn Trình Lễ ngẩn ra, sau đó bật cười.
Lời khen này của cô là thật lòng, không chút ngần ngại.

Chúc Tòng Duy kéo anh trở về chủ đề: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu.”
Ôn Trình Lễ khẽ “ừ,” giọng mang ý cười: “Hình như anh cũng quên rồi. Hay là về đo lại một lần nữa nhé?”

Có người đàn ông nào lại quên chiều cao của mình không? Chúc Tòng Duy nhớ từng đọc đâu đó rằng đàn ông cao thường muốn khoe chiều cao của mình, như thể muốn in con số đó lên trán để ai cũng biết.

Có lẽ với Ôn Trình Lễ, những điều này chẳng đáng kể gì.

Tạ Thiệu và La Thụy Chi đến muộn một chút.
Đối diện với môi trường xung quanh, cả hai không tỏ ra biểu cảm gì. Chú Trang và Đào Mạn lần lượt mang quà vào, chất đầy phòng khách đến mức không còn chỗ đứng.

Hôm nay đều là các bậc trưởng bối, lại đang thảo luận về chuyện hôn sự của Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ, nên họ không có cơ hội chen lời.

Bàn tròn nhỏ chỉ đủ cho bốn người ngồi quanh.
Chúc Tòng Duy quay sang nhìn Ôn Trình Lễ: “Ở đây chật quá, anh có muốn ra ngoài không?”
Ôn Trình Lễ đảo mắt một vòng, ánh nhìn lướt qua những đồ vật trong phòng: “Phòng kia là của em?”
Chúc Tòng Duy cũng nhìn theo ánh mắt anh, gật đầu: “Dạ.”

Căn nhà này có hai phòng ngủ. Khi còn nhỏ, cô ngủ chung với bà nội. Sau khi bố qua đời cùng lúc mẹ cũng tái hôn, bà chuyển sang phòng chính, còn cô sống một mình trong căn phòng nhỏ này từ đó đến giờ.

“Anh có thể vào xem không?” anh hỏi.
“… Chẳng có gì đáng xem cả.”
“Đáng hay không không quan trọng,” Ôn Trình Lễ đáp, “Phòng ngủ của một người có thể tiết lộ ít nhiều về con người họ.”
Anh lại nói thêm: “Nếu không tiện, coi như anh chưa nói gì.”
Chúc Tòng Duy mím môi: “Cũng chẳng có gì không tiện.”

Cô đẩy cửa ra. Phòng ngủ không lớn, nhưng mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, đâu ra đấy. Ánh mắt Ôn Trình Lễ quét qua khắp nơi, chỉ thấy toàn đồ dùng của con gái.

Thực ra, ngay cả phòng của cháu gái mình anh cũng chưa từng bước vào, đây là lần đầu tiên anh vào phòng ngủ của một cô gái.

Bên ngoài, các bậc trưởng bối vẫn đang trò chuyện vui vẻ. Cửa phòng cách âm không tốt, anh có thể nghe loáng thoáng những câu nhắc tới hai người họ.

Trong phòng, Ôn Trình Lễ ngồi xuống mép giường.
Chiếc giường không lớn, nhưng chắc chắn đủ thoải mái cho một người.
Ánh mắt anh lướt qua kệ sách, nơi đặt vài cuốn sách, dừng lại ở từng tiêu đề—

《Xác Chết Biết Nói》
《Bản Đồ Giải Phẫu Cơ Thể Người》
《Tập Atlas Biến Dị Thi Hài》

Anh khựng lại. Tối qua khi cô chạm vào người anh, rốt cuộc trong đầu cô nghĩ gì?
Là cảm thán cơ thể anh đẹp, hay là… cái khác?
Chưa bao giờ anh có h@m muốn mạnh mẽ đến vậy để biết được suy nghĩ của cô như lúc này.

Chúc Tòng Duy thấy anh chỉ ngồi nhìn, không nói gì, nên cũng thả lỏng hơn. Dẫu sao, đột nhiên có một người đàn ông vào không gian riêng của mình, thật khó để không căng thẳng.

Cô nhân tiện nhắc đến chuyện đã nói trong tin nhắn: “Em định mang vài bộ đồ ngủ ở nhà qua, như vậy không cần phải mua mới nữa.”
Ôn Trình Lễ cuối cùng cũng quay lại nhìn cô, giọng trong trẻo: “Cũ không bằng mới.”
“Cũng không sao mà.”
“Không chỉ là đồ ngủ, quần áo mới của em cũng ít quá. Người nhà còn tưởng anh keo kiệt, không chịu mua sắm cho vợ mình.”

Chúc Tòng Duy lúc này chỉ biết gật đầu: “Được rồi.”

Ôn Trình Lễ chống tay lên chiếc giường nhỏ, hơi ngả người ra sau, dáng vẻ thoải mái: “Chiều nay, sau khi đưa bà nội em về bệnh viện, chúng ta đi mua.”
Chúc Tòng Duy: “Chúng ta?”
“Ừm.”
“Anh định đi cùng em ạ?”
“Em cũng đâu có nói là không muốn anh đi cùng.”

Lý lẽ ngang ngược! Rõ ràng từ đầu đến cuối anh chưa từng đề cập tới việc đi cùng, giờ lại nói như thể do cô chưa ngăn cản.

Chúc Tòng Duy nhìn anh: “Vậy giờ em nói thì sao?”
Câu trả lời của Ôn Trình Lễ ngoài dự liệu của cô: “Ừ, anh sẽ không đi cùng.”
Anh thực sự tôn trọng ý muốn của cô đến vậy? Chúc Tòng Duy vô thức muốn xác nhận: “Thật ạ?”
Ôn Trình Lễ cố tình trêu: “Giả đấy.”

Chúc Tòng Duy không nhịn được trừng mắt nhìn anh, rồi nghe anh tiếp tục:
“Thực ra có thể mua tại nhà. Em thử ngay trong phòng ngủ của mình, vừa thoải mái vừa an toàn hơn.”

Tác giả có lời muốn nói:
Vậy là Ôn Tứ trở thành mối nguy hiểm duy nhất.

Bình Luận (0)
Comment