Biên tập: Ross
Chương 47
Dưỡng âm bổ thận
1 giờ chiều, cũng là giờ nghỉ trưa của Tập đoàn Ôn Thành.
Không khí trong tòa nhà trở nên yên tĩnh hơn, mọi người đều tự giác hạ giọng.
Ôn Trình Lễ, người đứng đầu tập đoàn, không vào phòng nghỉ mà vẫn ngồi trong văn phòng, thờ ơ lật giở các tập tài liệu.
Khi nhận được tin nhắn trả lời của Chúc Tòng Duy, anh có chút bất ngờ.
Anh biết cô có chút bướng bỉnh, nhất là sau tối qua anh không làm đúng những gì đã hứa. Cô thức dậy chắc chắn sẽ không vui, thậm chí không thèm trả lời anh cũng là điều có thể đoán trước.
Quả nhiên, câu đầu tiên gửi đến đã đầy giọng hờn dỗi.
Thế nhưng, đọc dòng tin ấy, anh lại thấy buồn cười. Thay vì thực sự giận dữ, cô lại trông như đang làm nũng. Cái cách bảo anh đừng quản cô ăn gì hóa ra lại đáng yêu lạ thường.
Ôn Trình Lễ khép tài liệu lại, nghĩ cô tỉnh dậy muộn hơn dự đoán. Nhớ lại những phút bồng bột của đêm qua, anh lập tức nhắn hỏi cô có thấy chỗ nào không thoải mái không.
Nhưng câu trả lời tiếp theo của cô mới thực sự nằm ngoài dự đoán của anh.
Có một khoảnh khắc ngắn, anh nghi ngờ liệu cô có đang cố ý. Nhưng rồi nghĩ lại, anh cảm thấy cô chỉ vì xấu hổ quá mà không kịp phản ứng.
Với đàn ông mà nói, lời “phàn nàn” ấy chẳng khác nào một kiểu khen thưởng ngầm.
–
Chúc Tòng Duy sau khi gửi tin nhắn thì nhận ra mình vẫn chưa mặc nội y, có chút ngượng ngùng.
Cô nhanh chóng bước xuống giường, đi thẳng vào phòng thay đồ để chọn quần áo.
Những bộ đồ mặc ở nhà đều rất mềm mại, dù chạm vào làn da bị mài đỏ của cô cũng không gây khó chịu.
Nhưng khi soi gương, cô phát hiện trên cổ và xương quai xanh vẫn còn những vệt đỏ.
Cô nhíu mày, kéo rộng cổ áo, và không ngoài dự đoán, ngay cả trên ngực cũng có dấu vết.
Nhớ lại cảnh anh cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt tối qua, cô chỉ muốn bốc khói.
Đúng là đồ bi3n thái mà!
Cố giữ bình tĩnh, Chúc Tòng Duy tìm một chiếc khăn lụa mỏng, thắt nhẹ lên cổ. Cô nhìn lại mình trong gương, thấy không khác gì so với bình thường mới thở phào.
Sau khi rửa mặt xong, cô định cầm điện thoại hỏi chị Chu xem có món gì ăn được. Cô không muốn để người khác mang đồ vào tận phòng, tránh để mọi người đoán ra điều gì.
Vừa mở khóa điện thoại, cô đã nhìn thấy tin nhắn từ mười phút trước.
Ôn Trình Lễ: 【Cảm ơn lời khen】
Chúc Tòng Duy: 【?】
Cô thấy câu trả lời này thật kỳ quặc.
Cô khen anh lúc nào chứ?
Quay lại đọc kỹ lịch sử trò chuyện, cô đột nhiên hiểu ra cách anh diễn giải.
Lập tức, cô đưa tay lên áp má, hy vọng xoa dịu gương mặt đang nóng bừng.
【Em nói anh bi3n thái, không phải khen cái đó!】
Dù cách anh hiểu cũng không sai, nhưng cô tuyệt đối không muốn thấy vẻ mặt đắc ý của anh lúc này.
Ôn Trình Lễ khi vừa nhắn cho chị Chu sắp xếp đồ ăn mang lên phòng, quay lại thấy tin nhắn của cô thì chỉ nhếch môi cười. Anh từ tốn đáp:
【Được, là anh hiểu nhầm.】
Nhưng dù là trước hay sau, thì sự thật cũng chẳng có gì khác.
Chúc Tòng Duy: 【Biết vậy là tốt.】
Qua tin nhắn WeChat, cô dễ dàng nói ra những điều này hơn so với đối mặt trực tiếp.
Không nhịn được, cô tiếp tục trách móc:
【Chân em bị anh làm đỏ cả lên. Anh biết mình quá đáng lắm không!】
Ôn Trình Lễ bình tĩnh hỏi lại:
【Có bị trầy không em】
Tối qua, trong phòng tắm, anh không dám làm đến cùng, sợ cô không chịu nổi. Nhưng đến cuối, anh vẫn không hoàn toàn kiềm chế được bản thân. Sau đó, cô không cho phép anh kiểm tra, nên anh cũng không dám cố.
Chúc Tòng Duy
【Hình như không ạ!】
Anh lại hỏi:
【Còn chỗ đó thì sao, có bị sưng không?】
Cô thấy câu hỏi này thật bi3n thái:
【Không biết!】
Ai lại đi kiểm tra mấy chuyện như vậy? Biết rồi cũng không nói cho anh, lỡ đâu anh lại trêu ngươi thêm.
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mợ út, cậu tứ bảo tôi mang đồ ăn đến. Cô chắc hẳn đói rồi.”
Chúc Tòng Duy giật mình, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, đi ra mở cửa.
Chị Chu không để ý dáng vẻ cô thế nào, chỉ dẫn theo hai người làm khác bưng đồ ăn vào.
“Nếu cô không muốn ăn sáng, tôi sẽ dọn bớt đi.”
Tất cả đều là món cô thích, số lượng không nhiều nhưng đủ phong phú để mỗi món thử một chút.
“Cậu Tứ dặn từ sáng phải chuẩn bị món bổ dưỡng cho cô. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng làm cháo sơn dược, hạt sen và kỷ tử.”
Chị Chu không quên nhấn mạnh đây là yêu cầu của Ôn Trình Lễ.
Chúc Tòng Duy vờ như không nghe, chỉ cúi đầu húp cháo. Hương vị ấm nóng khiến lòng cô cũng dịu lại đôi chút.
Chị Chu mỉm cười nói:
“Cháo này rất tốt cho dạ dày, lại còn dưỡng âm bổ thận, rất hợp để ăn vào mùa thu.”
“…”
Chúc Tòng Duy suýt chút nữa thì bị sặc.
Cô không thể nghe thêm những lời như thế này nữa.
“Chị Chu, chị đừng giới thiệu nữa. Tôi tự ăn được, chị cứ làm việc của mình đi.”
Chị Chu đành gật đầu rời đi.
_
Trong khi đó, Tống Ngôn đang tranh thủ chợp mắt trong văn phòng của mình.
Tối qua cậu ta về muộn, chỉ ngủ được ba tiếng. Đang ngủ, điện thoại bỗng reo lên.
Không phải tin nhắn của sếp, mà là từ nhóm chat của các thư ký:
“Ông chủ vừa rời khỏi công ty rồi.”
“Tôi đang pha cà phê, ông chủ bảo nhắn mọi người rằng chiều nay không có mặt ở công ty, có việc gì thì dời sang ngày mai.”
“Sếp trốn việc rồi.”
“Chắc về nhà ngủ bù thôi. Ngay cả Tống hà tiện còn đang ngủ, làm ông chủ thì tất nhiên phải ngủ ở nhà cho thoải mái.”
Tống Ngôn “?”
Sếp từng khẳng định là không nghỉ trưa mà. Sao giờ lại “lật lọng,” về nhà hưởng thụ thế này?
_
Nhân vật chính đang bị các thư ký bàn tán ấy giờ đã ngồi trên xe, hướng thẳng về khuôn viên nhà họ Ôn.
“Dừng lại ở tiệm thuốc gần nhất.” Ôn Trình Lễ trầm giọng ra lệnh.
Người lái xe hỏi: “Ngài cần gì, để tôi đi mua.”
Ôn Trình Lễ từ chối: “Không cần.”
Dù nhà đã có đủ các loại thuốc thông thường và cả bác sĩ gia đình, nhưng anh nghĩ những thứ cần thiết cho trường hợp này thì không có sẵn.
Chúc Tòng Duy không nói cho anh nghe có vấn đề gì nghiêm trọng, vậy chắc không đến mức phải gặp bác sĩ. Nhưng anh hiểu rất rõ bản thân mình đã hơi quá đáng.
Xe dừng bên lề đường, giữa khu phố trung tâm đông đúc. Ôn Trình Lễ bước xuống, vóc dáng cao lớn, bộ vest may đo vừa vặn và phong thái xuất chúng khiến anh nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Lần đầu bước vào một tiệm thuốc bình thường, ánh mắt anh lướt qua các nhãn dán trên kệ nhưng không tìm thấy thứ phù hợp.
Một cô nhân viên trẻ ở quầy thanh toán thấy vậy liền bước tới, ánh mắt sáng rỡ:
“Anh cần gì, tôi có thể giúp anh tìm.”
“Thuốc trị trầy xước,” anh đáp.
“Dạ, có nhiều loại lắm…”
Cô vừa định lấy ra vài hộp cho anh chọn thì nghe anh nói tiếp:
“Cả thuốc giảm sưng, loại dùng được ở vùng nhạy cảm của nữ giới.”
Cô nhân viên giật mình, lần đầu nghe yêu cầu này, ánh mắt chuyển sang người đàn ông với gương mặt điển trai trước mặt. Anh nói quá điềm tĩnh, như thể đây là chuyện thường vậy.
“…Anh chờ chút.”
Cô chưa từng thấy ai xuất sắc như vậy ngoài đời thực, cảm giác còn áp đảo hơn cả khi gặp thần tượng ngoài đời. Nhưng tiếc là, người đàn ông này đã có đối tượng rồi.
Yêu cầu này thật sự… thẳng thắn đến mức khiến người nghe cũng thấy xấu hổ. Cô ấy nhỏ giọng giải thích cách dùng trước khi đưa thuốc cho anh.
Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng cảm ơn, thanh toán xong rồi mang túi thuốc quay lại xe.
_
Chúc Tòng Duy ăn xong bữa nhẹ sau nửa tiếng.
Tâm trạng cô đã khá hơn nhiều, tự thấy việc cô cau có sau khi tỉnh dậy có lẽ một phần là do đói.
Dù sao cô vốn không phải kiểu người hay cáu kỉnh khi thức dậy.
Một ngày không xuất hiện ở khu chính nhà họ Ôn chắc chắn không ổn. Người nhà có lẽ sẽ nghĩ ngợi lung tung, nên ăn xong cô liền đi sang chính viện.
Ba người phụ nữ lớn tuổi trong nhà đang đánh mạt chược.
Thiếu một người, thế là Ôn Cảnh Hựu – người đang “phá làng phá xóm” trong nhà – bị kéo vào chơi bổ sung và đã thua suốt nửa tiếng.
Người đầu tiên nhìn thấy Chúc Tòng Duy là Tạ Thiệu. Bà lướt mắt qua chiếc khăn lụa trên cổ cô, chỉ cười nhạt nói: “Tử Duy tỉnh rồi hả con.”
Chúc Tòng Duy điềm tĩnh đáp lại một tiếng, rồi ngồi xuống phía sau Hạ Quân, quan sát họ chơi mạt chược. Hạ Quân cũng muốn hỏi cô vài câu, nhưng đang bận, không tiện mở lời.
Mấy người khác trong nhà không biết chuyện hôn nhân hợp đồng, nên chuyện cô ngủ muộn không có gì đáng bàn tán, rất bình thường, họ cũng không để tâm lắm.
La Thuỵ Chi, người nghiện mạt chược nhất nhà, không bỏ qua cơ hội hỏi cháu dâu:
“Tử Duy biết đánh mạt chược không con?”
Chúc Tòng Duy thật thà đáp: “Con chỉ xem người khác chơi thôi, cũng biết sơ sơ, nhưng chắc chưa lên tay được.”
La Thuỵ Chi hào hứng: “Chơi nhiều rồi sẽ quen thôi. Lần sau để bà dạy con.”
Chúc Tòng Duy ngoan ngoãn cười: “Dạ, đến lúc đó bà nhớ nhường con chút, không con thua hết thì sao.”
Tạ Thiệu đùa: “Thua thì tính vào tiền của Trình Lễ, nó nhiều tiền mà.”
Nhắc đến anh, anh liền xuất hiện.
Từ bên ngoài vang lên giọng của chú Trang:
“Cậu Tư, trong tay cậu cầm gì thế… Mợ út đang ở trong sảnh xem mọi người đánh mạt chược.”
Chúc Tòng Duy theo phản xạ nhìn ra phía cửa.
Ôn Trình Lễ bước vào, ánh sáng ngoài cửa bị vóc dáng cao lớn của anh che khuất một phần. Hôm nay anh mặc kín đáo hơn thường ngày, vẻ ngoài thật khiến người ta không thể bắt bẻ.
Thấy cô đang ngồi giữa nhóm người, Ôn Trình Lễ khẽ nhướn mày, chào mọi người một tiếng rồi xoay người rời đi.
Chúc Tòng Duy vừa thở phào nhẹ nhõm, điện thoại đã rung lên.
Ôn Trình Lễ: “Về phòng, anh mua thuốc rồi.”
Thì ra túi đồ vừa rồi anh cầm là thuốc. Chúc Tòng Duy cảm thấy bản thân không bị thương, trả lời:
“Em còn đang xem đánh mạt chược.”
Ôn Trình Lễ: “Xem sau cũng được.”
Biết mình có chuyện cần nói rõ ràng với anh, cô đành đứng lên rời khỏi. Những người ngồi quanh bàn đều hiểu lý do cô đi, chẳng ai giữ lại.
_
Khi Chúc Tòng Duy quay lại phòng, Ôn Trình Lễ đã cởi áo khoác, đứng cạnh bàn.
Vừa nhìn thấy chiếc áo cao cổ bó sát của anh, cơ thể rắn chắc như ẩn như hiện, cô khẽ chớp mắt rồi nhanh chóng rút lại ánh mắt, gương mặt nghiêm nghị.
“Làm gì thế?”
Ôn Trình Lễ nhìn biểu cảm lạnh lùng của cô, hơi buồn cười:
“Lại đây bôi thuốc.”
Giọng cô vẫn lạnh nhạt:
“Em không bị thương, không cần bôi.”
“Em chẳng phải nói là không biết à?” Anh lấy ra một hộp thuốc, thành thạo xé bao bì.
“Thuốc này trị trầy xước.”
Chúc Tòng Duy giọng đầy châm chọc:
“Thì ra ngài Ôn cũng chu đáo vậy sao.”
Cô chậm rãi tiến lại, giật lấy hộp thuốc trong tay anh.
Ôn Trình Lễ tỏ ra không hề nhận ra lời mỉa mai trong giọng nói của cô.
Ánh mắt cô liếc qua túi, phát hiện còn một hộp nữa, liền buột miệng hỏi:
“Hộp kia là gì?”
Giọng anh trầm xuống:
“Dùng cho chỗ đó.”
Hối hận vì đã hỏi, cô cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Không cần dùng.”
“Thật không sao chứ?” Anh nhíu mày, hỏi lại câu hỏi đã nhắn trên WeChat, ngừng lại hai giây rồi nói thêm:
“Sáng nay em khóc.”
Mặt cô đỏ bừng, lập tức phủ nhận:
“Em không khóc.”
Ôn Trình Lễ thuận miệng đáp:
“Ừ, là anh khóc.”
“…”
Thật không thể chịu nổi.
Chúc Tòng Duy hít một hơi sâu:
“Ôn Trình Lễ, anh lại nuốt lời. Hôm qua nói là thử một chút thôi cơ mà.”
Dù nói là hôm qua, nhưng thực ra đó là rạng sáng nay, chuyện xảy ra trước khi trời sáng nên tính là ngày hôm trước.
Biết đàn ông không đáng tin, nhưng trước giờ Ôn Trình Lễ luôn giữ lời trước mặt cô. Vậy mà bây giờ… Anh đã làm mất sạch điểm tín nhiệm tích góp bấy lâu.
Ôn Trình Lễ thậm chí không nhớ nổi rốt cuộc đã “thử” bao nhiêu lần.
Bị cô trách cứ, anh bất giác nghĩ lại, ánh mắt dừng trên gương mặt cô. Nhưng tất nhiên, những chuyện thế này không nên nhắc trước mặt cô.
“Là lỗi của anh.”
Dù gì thì nhận lỗi trước cũng chẳng thiệt.
Chúc Tòng Duy nghẹn lời, đẩy anh ra:
“Anh đi ra ngoài, em tự bôi.”
Anh vẫn đứng yên, chỉ thản nhiên nói:
“Anh không nhìn.”
Cô cố đẩy mà không được, giơ tay ra làm dấu một khoảng hở nhỏ:
“Lòng tin của em với anh bây giờ chỉ còn chút xíu thế này thôi.”
Ôn Trình Lễ cúi đầu, nghiêm túc nhìn cô.
Đột nhiên, anh vươn tay khép lại hai ngón tay của cô, cố ý trêu chọc:
“Đã nhỏ thế rồi thì cũng chẳng khác gì không có, để anh làm luôn đi.”
“…?”
Cô vội rụt tay lại, thầm nhủ thôi thì tạm tin chút xíu vậy.
Không muốn dây dưa mãi, cô ngồi xuống giường, liếc mắt thấy anh xoay lưng lại.
Anh ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm chỉnh. Chiếc áo bó sát càng làm nổi bật đường nét thắt lưng săn chắc.
Chúc Tòng Duy vén váy, bóp thuốc ra tay.
Thuốc dạng kem, hơi đặc và lành lạnh, nhưng khi bôi vào da lại k1ch thích cảm giác bỏng rát.
Tối qua cũng chính là cảm giác này.
Ý nghĩ của cô không khỏi bị kéo về những chuyện không trong sáng.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía anh.
“Anh cười cái gì?”
Ôn Trình Lễ dừng một chút, giọng bình thản:
“Giờ phạm nhân đến cả quyền được cười cũng không có à?”
Đương nhiên là có, nhưng lúc này cô thấy tiếng cười của anh hoàn toàn không thích hợp. Rõ ràng anh đang nghĩ linh tinh!
“Anh có phải đang nghĩ gì xấu xa không?”
“Không.”
Cô không tin:
“Vậy thề đi.”
Cô thậm chí còn dùng tới chiêu này.
Ôn Trình Lễ cười khẽ:
“Không phải em không tin mấy thứ đó sao?”
Cô mang câu nói trước đây của anh ra đáp lại:
“Đây là tâm linh. Không phải anh nói rất tin à?”
Anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:
“Được. Anh thề với bà xã, tuyệt đối không nghĩ gì xấu.”
Thật ra, anh chỉ đang nghĩ đến cuộc gọi hôm trước.
Đáng lẽ lúc đó nên hỏi thẳng đến cùng. Chắc chắn cô khi ấy cũng đáng yêu và thú vị như tối qua.
Nhưng những suy nghĩ như vậy, làm sao tính là không tốt được?
Dù sao, những chuyện như thế… chắc sẽ khó mà xảy ra lần nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Cũng không chắc đâu nha.