Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 57

Biên tập: Ross

Chương 57: Làm thế nào để đáp lại tình cảm.

“Đúng vậy.”

Tạ Thiệu nhận ra con trai mình không cần bà nhắc nhở, vì bản thân nó đã là một người chu đáo và tỉ mỉ.

Bà bật cười: “Con biết vậy là được rồi. Mẹ thấy Tử Duy là một cô gái rất tốt, dịu dàng lại đáng yêu.”

Bề ngoài của Chúc Tòng Duy mang vẻ lạnh lùng, nhưng với người lớn tuổi, cô luôn thể hiện sự dịu dàng, khiêm tốn, dễ dàng chiếm được thiện cảm. Tuy nhiên, chỉ những người thân cận mới biết, cô cũng có những lúc phản kháng, không ngoan ngoãn như vẻ ngoài.

Ôn Trình Lễ không phản bác gì.

Tạ Thiệu thở dài: “Bà nội con bé đáng ra cần bệnh viện quan tâm hơn chút nữa. Đáng tiếc là ung thư, nếu không chỉ cần chi nhiều tiền hơn cũng có thể chữa khỏi.”

Bà nội Ôn nhờ chăm sóc sức khỏe cẩn thận, đến tuổi này vẫn minh mẫn, còn chơi mạt chược rất giỏi.

Hà Thục Hoa ăn xong bữa, nghỉ ngơi một giấc. Khi tỉnh dậy chỉ thấy Chúc Tòng Duy bên cạnh, bà hỏi:

“Tiểu Ôn về rồi à?”

“Vừa mới về ạ.”

“Nó thức suốt đêm, cũng nên về nghỉ ngơi cho khoẻ.” Hà Thục Hoa gật đầu, rồi nói tiếp: “Tiểu Ôn là người rất tốt. Cả hai con phải sống hòa thuận với nhau nhé.”

Chúc Tòng Duy cười nhẹ: “Con biết mà.”

So với bà, cô hiểu rõ hơn. Bà nội tin rằng họ thực sự yêu nhau, nhưng chỉ có cô mới biết, giữa họ còn có một bản hợp đồng.

Hà Thục Hoa từng muốn nói với cô về việc từ bỏ hóa trị, nhưng mỗi lần thấy cô bận rộn chăm sóc, bà lại không nỡ mở lời.

Có những chuyện lại dễ nói với người không quá thân cận, vì thế bà kể với Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng hơn hẳn.

Sau đợt hóa trị, các tác dụng phụ kéo dài thêm hai ngày rồi dần thuyên giảm. Hà Thục Hoa hồi phục trở lại, tinh thần lại phấn chấn hơn, cảm thấy mình nên tiếp tục điều trị tích cực.

Mưa suốt hai ngày liền cuối cùng cũng tạnh, nhưng trời trở lạnh hơn.

Chúc Tòng Duy quyết định mai sẽ quay lại làm việc. Hôm nay, cô dành một giờ cuối cùng ở bệnh viện trước khi về ngủ bù.

Khi ra ngoài lấy nước, cô bị một người phụ nữ trung niên chặn lại. Theo bản năng, cô đề cao cảnh giác, nhưng sau khi nghe bà ta hỏi:

“Cháu làm ở nhà tang lễ phải không?”

“Vâng.” Cô chỉ gật đầu.

Người phụ nữ nghe được thông tin từ các y tá và bệnh nhân. Bà ta không hiểu rõ nghề “nhập liệm sư” là gì, chỉ biết cô làm ở nhà tang lễ.

Bà hỏi tiếp: “Ở đó có niêm yết giá cả mọi thứ không?”

Chúc Tòng Duy đoán bà có người thân vừa mất, liền trả lời:

“Bên nhà tang lễ có bộ phận phụ trách dịch vụ. Mọi chi phí đều công khai, bác có thể gọi điện hỏi thêm.”

Người phụ nữ gật đầu cảm ơn rồi rời đi.

Chúc Tòng Duy nghĩ đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Không ngờ, khi về phòng, cô lại thấy bà ta cười nói với người nhà ở phòng bệnh bên cạnh:

“Tôi hỏi rồi, hóa ra hỏa táng không đắt lắm. Từ hôm nay, chúng ta ngừng chữa trị nhé. Tiền này chắc đủ rồi.”

Chúc Tòng Duy sững người tại chỗ.

Ở nhà tang lễ, cô từng thấy nhiều gia đình cãi nhau vì tiền, hoặc vay mượn để lo hậu sự, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp trường hợp như vậy.

Cô cụp mắt, đẩy cửa bước vào phòng. Khi đóng cửa, cô vẫn thấy người đàn ông đối diện với gương mặt hằn rõ vẻ tiều tuỵ.

Quay lưng lại, cô không nhìn nữa, cũng không để lộ cảm xúc gì.

Trước mặt Hà Thục Hoa, cô vẫn là cô cháu gái lạc quan, tràn đầy năng lượng.

Buổi tối, xe nhà họ Ôn đến đón Chúc Tòng Duy.

Cửa xe vừa mở, một bóng dáng nhỏ lao ra trước, Loki vui mừng chạy vòng quanh cô.

Cô ngạc nhiên: “Sao anh mang nó ra đây?”

Cô cúi xuống xoa đầu chú chó nhỏ, nó lập tức ngẩng lên cọ vào lòng bàn tay cô, cái đuôi ngắn liên tục ve vẩy.

Ôn Trình Lễ kéo dây xích, giọng nhẹ tênh: “Mấy ngày nay không gặp em, nó cứ đòi theo.”

Chúc Tòng Duy bật cười: “Loki nhớ chị rồi phải không.”

Chúc Tòng Duy ôm chú chó nhỏ bước lên xe. Ban đầu, tâm trạng của cô không tốt, nhưng Loki tinh nghịch đã khiến cô vui vẻ hơn rất nhiều.

Ôn Trình Lễ nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
“Vừa rồi trông tâm trạng em có vẻ không tốt.”
Mặc dù là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh lại mang ý khẳng định.

“Sao anh nhạy bén thế.” Chúc Tòng Duy lẩm bẩm, sau đó kể lại chuyện ban ngày, “Chỉ là nghe được mộ chuyện rồi thấy buồn thôi.”

Ôn Trình Lễ ban đầu nghĩ cô phát hiện bà nội mình muốn từ bỏ hóa trị, nhưng không ngờ lý do lại là chuyện của người khác. Đôi khi, sự đồng cảm quá mạnh mẽ cũng mang lại nỗi buồn.

Anh nghĩ, nếu ngày nào đó bà nội cô ra đi, cô còn sẽ đau lòng đến mức nào.

Chúc Tòng Duy thở dài:
“Có lúc em cũng tự hỏi, liệu ngày xưa em có nên tiếp tục học y không, thay vì đổi ngành làm nhập liệm sư.”

Công việc của cô là phục vụ những người đã khuất. Mỗi lần được gia quyến cảm ơn, cô đều cảm thấy mình đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, làm hài lòng cả người sống lẫn người mất.

Nghề này không phải là quá đặc biệt, nhưng cũng không hề tầm thường, vì nó chạm đến những điều thiêng liêng mà người sống rất coi trọng.

“Ngay cả bác sĩ cũng không thể giải quyết mọi bệnh tật. Mỗi nghề đều có ý nghĩa riêng.” Ôn Trình Lễ xoa đầu cô, giọng trầm ấm.

Chúc Tòng Duy hiểu tất cả những điều đó, chỉ là đôi lúc không tránh khỏi cảm giác u sầu.

Ôn Trình Lễ không biết từ đâu lấy ra một quả quýt, vỏ vàng óng ánh, “Quýt vừa mới chín, hôm nay vườn trái cây gửi qua một giỏ.”

“Là vườn trái cây hợp tác với nhà anh à?” Chúc Tòng Duy lập tức chuyển sự chú ý từ nỗi buồn sang chuyện ăn uống.

“Bỏ hai chữ hợp tác đi.”

“… Có hoa viên rồi, lại còn có vườn trái cây nữa?”

“Cây ăn trái cũng ra hoa, mà hoa còn làm hương liệu được.” Ôn Trình Lễ khéo léo bóc quýt, để lộ múi mọng nước bên trong.

Hương quýt lan tỏa trong xe, nhẹ nhàng lấn át mùi trầm hương vốn quen thuộc.

Loki ngẩng đầu từ dưới ghế, sủa một tiếng đòi ăn, nhưng Ôn Trình Lễ không để ý đến.

“Nó ăn được không anh?” Chúc Tòng Duy ăn thử một múi, khen: “Ngọt thật.”

“Tốt nhất đừng cho ăn, dạ dày nó không chịu được.” Ôn Trình Lễ lại hỏi: “Em không thích loại này à?”

Chúc Tòng Duy không hiểu sao anh lại biết, rõ ràng cô chưa hề thể hiện gì. “Em thích loại rôn rốt một chút, chua ngọt cân bằng.”

Ôn Trình Lễ gật gù: “Trong vườn chắc là có.”

Chúc Tòng Duy cầm điện thoại lên, mở WeChat.

Tin nhắn từ nhóm bạn cùng phòng đại học. Một người bạn thông báo chuẩn bị kết hôn vào ngày 10 tháng sau, mời mọi người tham dự, các cô có thể sẽ làm phù dâu, thậm chí còn được bao vé xe.

Chúc Tòng Duy tham gia trò chuyện, gửi lời chúc mừng.

Quan hệ giữa cô và nhóm bạn khá tốt, nhưng do khác tỉnh thành và không cùng ngành nghề, liên lạc dần thưa thớt.

Lúc này, có tin nhắn riêng gửi đến từ Tô Cẩm – người sắp kết hôn:
“Tử Duy, cậu vẫn làm ở nhà tang lễ phải không?”

Chúc Tòng Duy trả lời: “Ừ, vẫn thế.”

Tô Cẩm ngập ngừng:
“Là thế này… Mình rất muốn cậu đến dự đám cưới, nhưng nghề nghiệp của cậu hơi… Nhà mình, đặc biệt là bên nhà chồng mình, có phần hơi cổ hủ…”

Chỉ cần như thế, Chúc Tòng Duy đã hiểu ý bạn.

Thực ra, cô vốn không định tham dự. Ngay từ khi vào nghề, các tiền bối đều nói: Làm nghề này, bữa tiệc duy nhất em có thể tham gia sẽ là tang lễ.

Cô điềm nhiên nhắn lại:
“Vừa hay mình cũng định nói mình không đi được. Chúc cậu hạnh phúc nhé!”

Tô Cẩm nhanh chóng đáp lại:
“Cảm ơn nha! Khi nào rảnh mình mời cậu ăn cơm!”

Hai người khách sáo vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Chúc Tòng Duy thản nhiên kể với Ôn Trình Lễ:
“Bạn đại học kết hôn, bảo em đừng tham dự.”

“Vậy thì không đi.” Ôn Trình Lễ chẳng hỏi nguyên nhân, chỉ bình thản đáp. “Khi nào chúng ta làm đám cưới, cũng không cần mời cô ấy.”

“…”

Chúc Tòng Duy suýt nữa thì nghẹn múi quýt trong miệng.

Cô quay sang nhìn anh, nhưng anh vẫn giữ vẻ bình thản, như thể vừa nói một chuyện hết sức bình thường.

“Sao tự nhiên lại nhắc đến đám cưới của chúng ta?”

Ôn Trình Lễ nhướng mày, nhàn nhạt:
“Nhìn anh làm gì?”

“Không ngờ anh lại nói thế.”

“Ồ?” Anh rõ ràng biết cô ngạc nhiên về điều gì, nhưng không giải thích. “Em định nói anh nhỏ nhen à?”

“Không hề.” Chúc Tòng Duy lẩm bẩm, cúi đầu ăn tiếp múi quýt.

Chúc Tòng Duy bật cười, trong lòng thấy ấm áp. Ôn Trình Lễ luôn đứng về phía cô, sao cô lại nỡ chê trách anh? Trái lại, cô càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

—-

Sau nhiều đêm ở lại viện chăm sóc bà nội, trở về căn phòng quen thuộc tại Ôn viên, Chúc Tòng Duy thấy lòng dịu đi. Giấc ngủ trên chiếc giường thân thuộc khiến cô có cảm giác an yên hiếm có.

Dùng bữa tối xong, Hạ Quân kéo cô ra vườn đi dạo. “Tử Duy, chuyện Trình Lễ ở lại bệnh viện chăm bà, dì biết rồi.”

Chúc Tòng Duy chỉ gật đầu, không nói gì.

Hạ Quân thoáng ngập ngừng. “Dì cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng lại sợ do mình nghĩ quá nhiều. Con thấy sao?”

Ngay cả trên điện thoại Hạ Quân cũng không nhắc đến, nhưng giờ lại hỏi trực tiếp.

Chúc Tòng Duy cũng lưỡng lự. “Con… cũng không chắc.”

Hạ Quân quan sát hai người họ một thời gian, cảm thấy họ chẳng khác gì cặp vợ chồng bình thường. Thậm chí bà nghĩ, nếu đã thế, hay là quên hợp đồng đi, sống thật với cảm xúc.

Dù vậy, Hạ Quân không muốn can thiệp sâu vào chuyện tình cảm của người khác. Cuối cùng bà chỉ nhắc nhở:
“Hai người nên nói chuyện rõ ràng với nhau, đừng để lỡ cơ hội.”

Bà hy vọng họ sẽ có một cái kết viên mãn. So với tìm kiếm hạnh phúc mơ hồ bên ngoài, chi bằng trân trọng người trước mắt, đừng để mất đi rồi mới hối hận.

Cả hai đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng, lặng lẽ trở về mỗi người một ngả.

—-

Ôn Trình Lễ chưa về, Chúc Tòng Duy cũng chưa đi rửa mặt. Lúc này, có người gõ cửa. Một người giúp việc mang lên một đ ĩa quýt, nhẹ nhàng giải thích:
“Quýt này chia hai loại. Bên này vị chua hơn, bên kia ngọt hơn.”

Chúc Tòng Duy nhìn đ ĩa quýt, chợt hiểu ra điều gì. “Đợi đã, đây là quýt được gửi đến hôm nay phải không?”

Người giúp việc lắc đầu thật thà. “Không phải, vừa gửi đến mười phút trước thôi ạ.”

Chúc Tòng Duy mỉm cười, đã đoán ra nguồn gốc.

—-

Khi Ôn Trình Lễ trở về, Chúc Tòng Duy đang nhấm nháp những múi quýt cô vừa bóc. Thấy anh, cô đưa múi quýt cuối cùng. “Nếm thử đi.”

Ôn Trình Lễ ngồi xuống đối diện cô, cúi người ăn trực tiếp từ tay cô, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt ngẩn ngơ của cô. “Hơi chua.” Anh nhận xét.

Chúc Tòng Duy chăm chú nhìn anh. “Anh sợ chua à?”

Ôn Trình Lễ cười nhẹ. “Anh có nói chữ nào là sợ chưa?”

Cô nghĩ thầm: Chắc gì không sợ. Em ăn chẳng thấy chua chút nào, đúng vị em thích.

“Có phải anh bảo người ta mang đến không?”

“Ừ.”

“Sao không để mai?”

“Mai có khi lại chín hơn.”

Một câu ngắn gọn, nhưng cô lập tức hiểu ẩn ý của anh. Nếu để đến mai, quýt chín hơn, vị ngọt đậm hơn, sẽ không còn đúng với khẩu vị cô thích nữa.

Từng câu nói của anh đều đặt cô vào lòng. Cảm giác được đáp lại như vậy khiến lòng cô dâng lên sự bình yên khó tả.

Chúc Tòng Duy không biết phải đáp lại thế nào. Ôn Trình Lễ nhìn vào mắt cô, nói thêm: “Họ được trả lương làm thêm giờ, còn gấp đôi buổi tối.”

“Em đâu có nói về chuyện tiền bạc…” Cô bất lực.

“Thế em đang nghĩ gì?” Anh hỏi thẳng.

Cô thành thật trả lời: “Em đang nghĩ, làm thế nào để cảm ơn anh.”

Ôn Trình Lễ khẽ cau mày. “Nếu gọi là cảm ơn, anh không thích. Thưởng thì khác.”

Chúc Tòng Duy không thấy hai từ này có gì khác biệt, nhưng cô vẫn chiều theo ý anh. “Vậy thì là thưởng.”

Ánh mắt Ôn Trình Lễ không rời khỏi cô, khóe môi nhếch lên: “Thế phần thưởng đó, anh được chọn chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:
Muốn phúc lợi thì phải mạnh dạn đòi!

Bình Luận (0)
Comment