Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 59

Biên tập: Ross

Chương 59: Chọn con tim hay nghe lý trí

Nghe Ôn Trình Lễ nói xong, Chúc Tòng Duy chợt nghĩ lẽ ra mình nên chọn nghe anh nói sau bữa ăn. Bây giờ, cô không còn chút tâm trí nào để tập trung vào bữa tối nữa.

Khác với lần trước khi họ thảo luận về hợp đồng kết hôn, lúc đó cô chỉ coi anh như một đối tác lý tưởng cho cuộc hôn nhân giả. Dù anh có gia thế hiển hách, phong thái cao quý, cô vẫn có thể bình thản theo đuổi lợi ích riêng của mình.

Nhưng lần này thì khác. Đây là một cuộc thảo luận nghiêm túc về việc họ có nên biến hôn nhân giả thành thật hay không.

“Là sao hả anh?” Chúc Tòng Duy nghĩ thầm, chẳng trách lúc nãy anh trả lời cô bằng giọng không chắc chắn. Câu trả lời cuối cùng thuộc về cô, và cô chính là biến số trong câu chuyện này.

Ngón tay vừa chạm vào tách trà, cô rụt tay lại như bị phỏng:
“Anh… tại sao lại hỏi vậy?”

Ôn Trình Lễ thản nhiên đáp:
“Chỉ là muốn hỏi thôi.”

Anh đã quyết định mở lời vào tối nay, chắc chắn sẽ không trốn tránh:
“Ngay từ đầu, hợp đồng vốn không cấm điều này.”

Tất nhiên là không, Chúc Tòng Duy khi đó chẳng bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông xuất sắc như anh sẽ có bất kỳ mối quan hệ nào sâu hơn với mình.

Cô khẽ nhắc nhở:
“Chúng ta mới đăng ký kết hôn được vài tháng.”

Chỉ mới vài tháng, mà giờ đã bàn đến chuyện vợ chồng thật sự. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của hai người vốn không khác gì các cặp vợ chồng bình thường.
Thậm chí, có những cặp đôi còn không có sinh hoạt vợ chồng, trong khi họ thì…

“Thời gian không phải vấn đề.” Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng mỉm cười:
“Dù sao trên đời cũng có tình yêu sét đánh và những cuộc hôn nhân chóng vánh mà.”

Nghiêm túc mà nói, hôn nhân của họ cũng là một kiểu hôn nhân chóng nhoáng

Món ăn cung đình cần thời gian chế biến lâu, nhưng điều đó lại vừa hay, để họ có thêm thời gian nói chuyện.

Chúc Tòng Duy thoáng nhìn qua anh. Cô đương nhiên hiểu rõ điều anh nói, nhưng liệu chuyện này có thể xảy ra với họ sao?

Ôn Trình Lễ ra hiệu trà đã nguội bớt “Chúng ta sống hòa hợp như thế này, thay vì giữ ngắn hạn, chẳng phải dài hạn sẽ tốt hơn sao? Em thử nghĩ xem, liệu em có tìm được người chồng nào phù hợp hơn anh không?”

Anh nói không sai, và cô biết điều đó. Nhưng cô vẫn muốn nghe thêm lý do.

“Thay vì chấm dứt hợp đồng và đối mặt với những vấn đề mới, chẳng phải ngay từ đầu loại bỏ nguy cơ sẽ tốt hơn sao?”

Lời nói của anh không đề cập đến tình cảm, bởi lẽ anh hiểu rõ cô vẫn đang trong giai đoạn mơ hồ, chưa đủ để thẳng thắn bộc lộ cảm xúc. Vì vậy, thay vì chạm vào lòng cô, anh chọn cách đưa ra sự hấp dẫn.

“Cưới anh, em sẽ có hậu thuẫn, có nguồn lực. Nếu muốn ly hôn, anh cũng sẵn lòng, chẳng phải quá dễ dàng sao?”

Chúc Tòng Duy khẽ nhắc:
“Nhưng hiện tại, chúng ta đã kết hôn rồi mà.”

Cô thực sự hài lòng với hiện tại. Ngay cả mối quan hệ với mẹ chồng mà cô từng lo lắng cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Những gì cô muốn, Ôn Trình Lễ đều sẵn lòng trao cho.

Anh nghiêm túc nói:
“Chỉ là có giới hạn về thời gian thôi.”

Rồi anh chậm rãi bổ sung, giọng điệu đầy chân thành:
“Em đừng hiểu lầm. Anh không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào với bà của em. Dù là hai mươi hay ba mươi năm, anh cũng thấy quá ngắn ngủi.”

Chúc Tòng Duy vốn đã bình tĩnh, uống một ngụm trà. Vị trà ở đây rất ngon, chẳng trách Ôn Trình Lễ lại tự tay pha. Nhưng câu nói cuối cùng của anh lại khiến tim cô đập nhanh hơn.

Thực ra, khi cô đề cập đến hợp đồng với anh, cô hiểu rất rõ thời gian giới hạn, nhiều nhất cũng không vượt quá mười năm.

Bởi dù trong lòng cô mong bà nội có thể mãi mãi ở bên, lý trí lại cho cô biết bệnh tình của bà không thể kéo dài quá lâu.

Cô cũng không bao giờ nghĩ rằng Ôn Trình Lễ là người độc ác đến vậy.

Chúc Tòng Duy lắc đầu:
“Em không nghĩ như thế.”

Nhưng lời giải thích bất ngờ của anh khiến cô bối rối. “Hơn hai mươi, ba mươi năm vẫn là ngắn” – phải chăng đây là lời bộc bạch quá thẳng thắn?

Không hề nói yêu, nhưng lại ngọt ngào hơn bất kỳ lời yêu nào.

Chúc Tòng Duy đè nén trái tim đang nhảy loạn trong lồ ng ngực, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Trong thời gian hợp đồng quy định, có lẽ sẽ còn những thay đổi khác. Nếu như hợp đồng bị hủy bỏ…”

Ôn Trình Lễ nhướng mày:
“Nếu em cần một bản hợp đồng để đảm bảo quyền lợi của mình, vẫn còn một lựa chọn khác.”

Chúc Tòng Duy tò mò chờ đợi câu tiếp theo của anh:
“Lựa chọn gì?”

“Chuyển thời hạn hợp đồng thành vô thời hạn.”

“…”

Chúc Tòng Duy chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này

Cô im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Nhưng, anh nghĩ sao về định nghĩa của ‘vợ chồng thật sự’?”

Anh đáp, giọng điềm tĩnh:
“Cũng giống như chúng ta bây giờ. Hoặc có thể tệ hơn, như những cặp đôi suốt ngày cãi vã.”

Cô ngạc nhiên: “?”
“Vậy chẳng phải chúng ta không khác gì sao?”

Anh cười nhẹ:
“Nhưng chúng ta có thêm một tờ giấy.”

Cô hỏi lại:
“Anh có vẻ rất để t@m đến nó?”

Ôn Trình Lễ trả lời bằng một câu hỏi khác:
“Em có bao giờ quên nó chưa?”

Tất nhiên là không.

Mỗi khi suy nghĩ về tương lai, Chúc Tòng Duy đều tự nhắc nhở mình rằng những gì họ đang trải qua chỉ là tạm thời. Sau khi hợp đồng kết thúc, mọi thứ sẽ khác.

Cô cần phải kiểm soát bản thân, suy nghĩ lý trí thay vì để cảm xúc lấn át.

Cô hít một hơi thật sâu, nói:
“Nhưng đối với em, tiêu chuẩn của một người chồng thật sự sẽ cao hơn so với một đối tác hợp đồng.”

Anh hỏi:
“Cao đến mức nào?”

Cô ngạc nhiên. Cô tưởng anh sẽ hỏi tiêu chuẩn là gì, không ngờ câu đầu tiên lại là câu này.
Cô buột miệng trả lời theo bản năng:
“Tất nhiên là chồng thật sự rồi.”

Đã lâu rồi Ôn Trình Lễ không nghe cô nhắc đến hai từ “chồng”. Nhưng tiếc là hôm nay, cô không phải đang gọi anh.

Lúc này, anh mới hỏi tiếp:
“Vậy, một người chồng thật sự mà em hài lòng cần đạt những tiêu chuẩn gì?”

Anh đã biết những tiêu chuẩn của một đối tác hợp đồng, giờ chỉ còn chờ câu trả lời cho phần còn lại.

Chúc Tòng Duy chăm chú nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh:
“Phải biết đảm đương việc nhà, tử tế, không khiến em buồn, và phải chấp nhận gia đình của em.”

Nghĩ một lúc, cô bổ sung:
“Phải yêu thương em, bảo vệ em, dù có chuyện gì cũng đứng về phía em.”

Những tiêu chuẩn nghe thì đơn giản, nhưng trong thực tế, không mấy ai có thể thực sự đáp ứng được.

Anh bình tĩnh đáp:
“Ở nhà chúng ta, hình như không cần làm việc nhà.”

Cô hơi khựng lại:
“Vậy tiêu chuẩn đó có thể bỏ qua.”

Thật ra, những điều cô vừa nói là do cô cố nghĩ ra, chứ chưa từng đặt nó cụ thể lên một người nào đó. Nhưng từ khi kết hôn với Ôn Trình Lễ, điều cô hài lòng nhất chính là mọi thứ không làm xáo trộn cuộc sống của cô. Thậm chí, còn giúp nó trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ví dụ, trước đây khi bà nằm viện, cô vẫn phải tự mình dọn dẹp nhà cửa. Giờ đây, ngay cả việc chăm sóc bà cũng không cần cô lo lắng nữa.

Anh hỏi:
“Hết rồi à?”

Cô gật đầu:
“Trước mắt chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu.”

Nhưng rồi cô như sực nhớ ra:
“Còn một điều nữa. Không được gia trưởng, không được áp đặt ý kiến của mình lên em. Em không thích gì thì anh cũng không được ép buộc.”

Cô cố ý nhấn mạnh:
“Ví dụ như tối qua, anh không cho em ăn thêm quýt.”

Anh im lặng, chỉ cười mỉm.
“Chuyện nhỏ như vậy mà đáng để em ghi thù vậy sao?”

Cô không chịu buông tha:
“Rõ ràng đây là gia trưởng?”

Anh khẽ cười, giọng trầm thấp:
“Điều đó cũng tính là gia trưởng?”

Cô không thể nói dối trắng trợn:
“Không tính.”

Ôn Trình Lễ hơi cúi đầu, vẻ trầm ngâm:
“Nói như vậy, tất cả những tiêu chuẩn của em, anh đều có thể đáp ứng. Xem ra, anh còn có thêm một lợi thế nữa rồi.”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Nhân viên phục vụ đến thông báo món ăn đã sẵn sàng. Anh ra hiệu cho họ dọn món, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.

Lúc nãy, Chúc Tòng Duy còn nghĩ hôm nay mình sẽ chẳng thể ăn ngon miệng. Nhưng vừa ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, mọi suy nghĩ rối rắm trong đầu đều bị đẩy ra sau.

Cô chợt bật ra một ý nghĩ hài hước:
“Nếu em không đồng ý với anh, sau này có phải em sẽ không được ăn nhiều món ngon như thế này nữa không?”

“….”

Anh không trả lời, chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười lại chẳng chạm đến đáy mắt, tựa hồ muốn nói rằng:
“Em nói thử xem?”

Ôn Trình Lễ nói:
“Trong thời gian hợp đồng, chuyện gì phải xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra.”

Chúc Tòng Duy nghe ra ý của anh, bèn hỏi:
“Vậy khi hết hợp đồng, anh sẽ không muốn tiếp tục nữa sao?”

Ôn Trình Lễ nhìn cô một cách thú vị:
“Nếu một ngày hợp đồng kết thúc, anh sẽ dùng lý do gì để theo đuổi em? Là một người theo đuổi mới của em?”

Cô mỉm cười, chưa từng trải qua cảm giác có một người theo đuổi xuất sắc như vậy, bèn nói đùa:
“Không thể làm bạn sao?”

Ôn Trình Lễ thẳng thắn đáp:
“Không được.”

Chúc Tòng Duy hỏi tiếp:
“Tại sao?”

Ôn Trình Lễ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không hề rời:
“Với anh, giữa nam và nữ không có tình bạn thuần khiết. Huống chi chúng ta đã từng chung giường chung gối.”

“Chúng ta ở gần nhau lâu thêm nữa, sẽ rất khó kiểm soát cảm xúc của mình.”

Câu nói của anh tuy không quá trực tiếp, nhưng đủ rõ ràng.

Chúc Tòng Duy cảm thấy hơi bất an dưới ánh mắt của anh, cô quay đầu đi, múc một thìa canh, từ từ uống, đầu óc trở nên hỗn loạn.

Nhưng người đàn ông bên cạnh không để cô yên, anh trực tiếp hỏi:
“Em sẽ chọn hủy hợp đồng, hay là kéo dài vô thời hạn?”

Cô hỏi lại:
“Chỉ có hai lựa chọn này sao?”

“Em còn muốn lựa chọn gì?”

Chúc Tòng Duy giả vờ:
“Có lựa chọn ly hôn không?”

Cô nói đùa như vậy chứng tỏ cô không hề phản đối, nhưng Ôn Trình Lễ không bận tâm, bình thản nói:
“Đợi đến khi em thật sự muốn ly hôn, lúc đó chúng ta lại bàn.”

Chúc Tòng Duy cảm thấy thật kỳ lạ, đêm qua họ còn ân ái không rời, nhưng tối nay lại ngồi đàng hoàng, thảo luận về chuyện vợ chồng.

Dường như mọi thứ đã bị đảo lộn.

Cô hỏi:
“Sao hôm nay anh lại nói chuyện này?”

Ôn Trình Lễ đáp chậm rãi:
“Anh đã nghĩ rất nhiều ngày rồi, không phải chỉ hôm nay.”

Chúc Tòng Duy cảm thấy như bị quả táo rơi từ trên cây trúng đầu. Có lẽ anh đã đợi cô hỏi như vậy. Vì anh thực sự là kiểu người tinh tế như thế.

Cô hỏi:
“Em có thể suy nghĩ một chút được không?”

“Đương nhiên.”

“Thời gian suy nghĩ có giới hạn không?”

“Ban đầu thì không.” Ôn Trình Lễ cố tình trêu cô:
“Nhưng em hỏi như vậy, tốt nhất là cho anh câu trả lời trong vòng một phút.”

“…”

Chúc Tòng Duy không nhịn được, trừng mắt nhìn anh:
“Anh thế này là gia trưởng đó.”

Ôn Trình Lễ thái độ nhẹ nhàng:
“Được rồi.”

Anh ngừng lại một chút rồi nói:
“Vậy thì cho em hai phút, ba phút.”

Chúc Tòng Duy im lặng, nhận ra anh đang trêu cô. Trong lúc này, anh vẫn có thể giữ được vẻ nhàn nhã như vậy.

Cô bĩu môi:
“Tối nay anh đừng mong nghe được câu trả lời.”

Ôn Trình Lễ gật đầu, gắp cho cô một miếng cá hoa quế, hỏi:
“Vậy tối mai được không?”

“Tối mai cũng không được.”

“Vậy sáng mai thì sao?”

Chúc Tòng Duy ngạc nhiên:
“Anh giỏi cãi thật.”

Ôn Trình Lễ liếc nhìn cô, không hề thấy có gì đáng ngạc nhiên:
“Không kiếm cớ thì làm sao nhanh chóng gặt được kết quả tốt?”

“Vậy nếu em nói cả ngày mai cũng không được thì sao?”

“Ngày nào anh cũng hỏi.”

“Vậy sẽ rất phiền đấy.”

“Chỉ cần em chịu nói, anh không thấy phiền.”

Chúc Tòng Duy hừ một tiếng:
“Vậy tiêu chuẩn của em lại thêm một điều nữa rồi, không được làm phiền em.”

Có lẽ vì thái độ của anh quá tốt, đủ dịu dàng, khiến cô vô tình trở nên được đằng chân lân đằng đầu.

“Vì anh muốn làm người chồng thật sự của em, không phải em muốn, nên anh phải nghe theo em.”

Cô đã bắt đầu dùng tiêu chuẩn của một cặp vợ chồng thực sự để yêu cầu anh.

Ôn Trình Lễ bật cười:
“Anh đã không nghe theo em chưa?”

Chúc Tòng Duy vừa nghĩ đến đây, mặt đã nóng bừng. Chắc chắn là do nhiệt độ trong phòng bao quá cao hoặc món canh vừa rồi còn quá nóng.

Trước khi ra ngoài hôm nay, cô hoàn toàn không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này. Nhưng sau khi nói ra, cảm giác lo lắng đến mức ăn không thấy ngon cũng dường như biến mất.

Cô nên trả lời anh khi nào đây?
Hay là cứ kéo dài thêm một chút, để anh ta phải lo lắng, thấp thỏm một thời gian?
Trả lời quá nhanh e là không tốt.

Từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ của Chúc Tòng Duy luôn là: những thứ dễ dàng có được thường không được trân trọng. Chỉ những gì phải trải qua khó khăn mới thực sự đáng giá.

Cô cứ suy nghĩ mãi, đến khi bữa ăn kết thúc vẫn chưa tìm ra câu trả lời chính xác.

Khi bước ra khỏi phòng bao, họ tình cờ gặp một đôi nam nữ trẻ tuổi đang trong giai đoạn tán tỉnh đầy mờ ám.

Chúc Tòng Duy đột nhiên nghĩ ra điều quan trọng, khẽ lay cánh tay anh, nói:
“Anh còn chưa theo đuổi em, sao lại muốn em nhanh chóng đồng ý với anh được?”

Ôn Trình Lễ rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh kia. Anh thẳng thắn thừa nhận:
“Là anh quá nóng vội, chuẩn bị chưa đủ.”

Về phần theo đuổi, đó là điều tất yếu. Mặc dù chưa nghe được câu trả lời mong đợi, nhưng anh đã cảm nhận được kết quả mà mình muốn biết.

Chúc Tòng Duy cảm thấy hài lòng.

Ra khỏi nhà hàng, nhiệt độ bên ngoài giảm hẳn. Không biết từ lúc nào đã có một trận mưa nhỏ, mặt đường trở nên ẩm ướt.

Nơi này không giống những nhà hàng Âu sang trọng với lối đi thẳng ra bãi đỗ xe. Thay vào đó, họ phải bước ra ngoài đường. Nhưng Chúc Tòng Duy lại cảm thấy đồ ăn ở đây ngon hơn. Cô vốn không thích nhà hàng Âu, cũng may là Ôn Trình Lễ chưa bao giờ đặt chỗ ở những nơi đó.

Sau khi lên xe, họ trực tiếp trở về Ôn Viên.

Chúc Tòng Duy lại nghĩ đến một chuyện, khẽ nghiêng người, nhỏ giọng gọi:
“Ôn Trình Lễ, Ôn Trình Lễ.”

Ôn Trình Lễ liếc nhìn cô, “Sao thế?”

Chúc Tòng Duy nhẹ ho một tiếng, cố giữ vẻ bình tĩnh rồi hỏi:
“Trong thời gian em chưa đồng ý, liệu có thể làm chuyện như tối qua nữa không?”

Cô làm vậy chắc không quá đáng chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tứ: “Vợ chắc chắn đang muốn trêu chọc tôi đây [cười gian].”

Bình Luận (0)
Comment