Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 66

Biên tập: Ross

Chương 66: Ăn cơm

Chúc Tòng Duy tỉnh táo hơn nhiều, đôi mắt mở to, nhìn anh từ trên xuống dưới. Anh vừa vào nhà đã cởi áo khoác, giờ chỉ còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi.
“Anh đi mau lên” cô thúc giục.

“Em giục cái gì?” Ôn Trình Lễ thong thả tháo đồng hồ đeo tay, đặt lên tủ đầu giường, phát ra tiếng “cạch” trầm thấp.

Chúc Tòng Duy nói: “Anh không thay quần áo mà đã ngồi lên giường rồi.”

Ôn Trình Lễ vốn về chỉ để gần gũi với cô, thậm chí quên luôn chuyện bản thân từng có chút “sạch sẽ thái quá” trong những tình huống như thế này.
“Xem ra là anh không đúng rồi,” anh mở lời.

Chúc Tòng Duy thấy anh đứng dậy đi vào phòng tắm, nói đi là đi, cô cứ nghĩ anh sẽ ở đây trò chuyện với cô thêm vài câu.

May mà đàn ông thường tắm rửa rất nhanh. Cô mới xem vài video thì anh đã mang theo hơi ấm trở lại bên giường.

Trước khi anh về, cô nằm ngay chính giữa giường.
Anh không nói tiếng nào, lật chăn lên rồi nằm sát cạnh cô.

Trong phòng có bật máy sưởi, vốn đã nóng, giờ thêm nhiệt từ cơ thể anh lại càng nóng hơn. Chúc Tòng Duy khẽ “a” lên: “Người anh nóng quá.”

Cô vẫn nhớ điều mình định hỏi: “Tỏi của em thế nào rồi?”

Ôn Trình Lễ đưa tay vuốt tóc dài của cô, giọng nói nhàn nhạt: “Lúc đi không để ý, để anh nhớ lại.”

Vài giây trôi qua, Chúc Tòng Duy hỏi: “Nhớ ra chưa anh?”
“Vẫn đang nhớ,” Ôn Trình Lễ chậm rãi nói, “Có lẽ nếu bà Ôn hôn anh một cái, anh sẽ nhớ ra ngay.”

“…”
Chúc Tòng Duy biết ngay anh cố ý.

Cô xoay người, nằm sấp, chống nửa người trên, nhìn xuống người đàn ông đang nằm, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái.
“Rồi, nói nhanh đi.”

“Ra hoa rồi,” anh không trì hoãn nữa.

Chúc Tòng Duy nghe thấy rất hài lòng, dặn anh: “Ngày mai anh đi làm, nhớ quay video hoặc chụp ảnh gửi cho em nhé.”

Ôn Trình Lễ đưa tay lên, lòng bàn tay vuốt nhẹ gò má cô, giọng nói trầm ấm: “Đó lại là một giao dịch khác rồi.”

Chúc Tòng Duy trách: “Sao anh như thế chứ.”

Ôn Trình Lễ thản nhiên: “Anh một mình bỏ công chăm sóc lâu như vậy, ít nhất cũng phải có chút lợi ích chứ, đúng không?”

Chúc Tòng Duy nghi ngờ việc chăm tỏi thật ra chẳng cần bao nhiêu công sức, chỉ là trồng trong nước thôi. Đến cả người mới bắt đầu như Phạm Trúc, cái gì cũng không biết, mà tỏi của cô ấy cũng sắp nở hoa rồi.

Thực tế đúng là như vậy. Anh chỉ bỏ chút tâm tư, kết quả đã rất tốt. Nhưng điều này không ngăn được Ôn Trình Lễ nhân cơ hội lấy cớ đùa giỡn trong những khoảnh khắc gần gũi trên giường.

Về khoản “gợi cảm xúc,” anh luôn dễ dàng nắm bắt và thực hiện.

Tấm rèm hạt châu rủ xuống cạnh giường, khi chạm vào nhau phát ra tiếng lanh canh nhẹ nhàng, như một khúc nhạc.

—-

Sáng hôm sau.

Không lâu sau khi đến cơ quan, Chúc Tòng Duy nhận được video Ôn Trình Lễ gửi.

Trong video, mấy nhánh tỏi mọc thêm vài bông hoa nhỏ, nhìn kỹ thì cũng khá đẹp.
Nhưng vẫn không thể sánh bằng hoa tươi.

Hiện trên bàn cô đang cắm mấy cành phù dung, rực rỡ kiêu sa.

Ngày làm việc bình lặng bị phá vỡ bởi một đoạn video phỏng vấn gây chấn động.

Gần đây không có tin tức mới gì đáng chú ý, chỉ toàn chuyện cũ, khiến cư dân mạng cảm thấy hơi chán.
Thế nhưng, vào đúng 9 giờ sáng, chương trình tin tức Hướng Duyệt do Hách Duyệt Nhiên phụ trách đã tung ra một đoạn phỏng vấn, bất ngờ gây bùng nổ mạng xã hội.

Mọi chuyện liên quan đến Ôn Trình Lễ chưa bao giờ là nhỏ.
Huống chi lần này tiêu đề của chương trình trực tiếp nhắc đến cụm từ “Bà Ôn,” đối tượng vốn luôn giữ kín bấy lâu.

Một số cư dân mạng còn chưa kịp xem video đã nhanh chóng chiếm lĩnh phần bình luận:

“Trời ơi, Hướng Duyệt làm việc lớn trong im lặng.”

“Học tỷ Duyệt Nhiên giỏi quá, lại bắt được cả Ôn Trình Lễ và vợ anh ấy!”

“Sao không quay rõ mặt luôn, hú hú tôi muốn xem hậu trường!”

“Nghe giọng là biết mỹ nhân rồi. @HướngDuyệt sao thế, lại làm mờ hình ảnh.”

“Ôn Trình Lễ kiểm soát vợ gắt quá, cho tụi này nhìn mặt thì làm sao!”

Trong video, giọng của Chúc Tòng Duy không hề bị xử lý, vang lên trong trẻo, lạnh lùng, dễ dàng chạm đến trái tim của nhiều người.

Đặc biệt là đoạn hai người hoàn toàn ngó lơ phóng viên, tự nhiên đối thoại, khiến cư dân mạng chỉ muốn chui vào màn hình hét lên:
“Nói thêm đi mà!”

Vị Ôn tiên sinh này trước đây trong các buổi phỏng vấn đều tỏ ra nhã nhặn, điềm đạm, hoặc rất kín đáo. Không ngờ khi nói chuyện riêng lại đầy tình ý, từng câu từng chữ đều có kỹ năng.

Ai cũng bất ngờ:
“Không phải chứ, mọi người không để ý bà Ôn làm việc ở đâu à? Ở nhà tang lễ đó!”

Phần thông tin về nhà tang lễ trong video không hề bị cắt bỏ.
“Quá đỉnh.”

Cho đến khi có người nói:
“Không phải chứ, mọi người không để ý bà Ôn làm việc ở đâu à? Là nhà tang lễ đấy!”

“Công việc ở nhà tang lễ bây giờ hot lắm, không biết bà Ôn làm gì, chắc là văn phòng thôi nhỉ?”

“Thành phố Ninh của chúng ta có hai nhà tang lễ, không rõ là cái nào. Nghe nói có một nữ kỹ thuật viên nhập liệm xinh đẹp.”

“Bà Ôn không thể nào làm nhập liệm đâu, cảm giác không cần thiết mà.”

“Nhưng cũng có thể không ở Ninh thành, tôi thấy trong tin nói là phỏng vấn ở Thanh Giang, đâu có bảo bà Ôn là người Ninh thành.”

Hai nhà tang lễ ở Ninh thành bất ngờ trở thành tâm điểm chú ý của công chúng.

Phạm Trúc đọc được tin tức thì đã là buổi trưa, lần đầu tiên cô không theo kịp tốc độ “ăn dưa” của bạn học cũ.
Lên hot search xong, bạn học cũ nhắn tin hỏi cô:
“Phạm Trúc, cậu làm ở nhà tang lễ, có biết bà Ôn không?”

Phạm Trúc: “Tôi làm sao quen được nhân vật cỡ đó!”

Bạn học cũ: “Không phải chị sư tỷ của cậu là đại mỹ nhân sao? Có khả năng là chị ấy không?”

Phạm Trúc lập tức phủ nhận: “Không thể nào, sư tỷ tôi kết hôn rồi, chồng chị ấy là kiểu văn nghệ sĩ thích trồng hoa, làm sao có thể là Ôn Trình Lễ được.”

Bạn học cũ: “Ừ, cũng đúng.”

Cúp máy xong, Phạm Trúc mới có thời gian mở liên kết tin tức, nhưng khi nghe giọng nữ trong video, cô ngẩn người.
Hình như là giọng của sư tỷ!
Còn chuyện giao lưu với nhà tang lễ, đúng là họ từng có hoạt động này!

Chúc Tòng Duy vừa hoàn thành một ca nhập liệm, nhận được tin nhắn kèm link từ Phạm Trúc:
“Sư tỷ, chị xem video phỏng vấn này đi, giọng giống chị quá.”

“Phỏng vấn gì cơ?”

“Phỏng vấn Ôn tiên sinh và vợ anh ấy,” Phạm Trúc giải thích, “Là Ôn Trình Lễ, lần trước chị từng gặp đó.”

Nếu không nhắc, Chúc Tòng Duy suýt nữa đã quên mất buổi phỏng vấn này.

Khi đó phóng viên bảo sẽ tránh những tình huống không phù hợp trong lúc giao lưu, đợi một thời gian mới công bố. Không ngờ họ thật sự không để lộ tin tức nào trong suốt thời gian đó.

Chúc Tòng Duy càng thêm khâm phục khả năng kiểm soát của Ôn Trình Lễ, cả về người lẫn việc.

Có lẽ là nhờ tay nghề chụp ảnh của đối phương tốt, nhưng khả năng cao là nhờ gia đình anh ấy bảo mật rất kỹ.

“Thế giới này đúng là nhiều chuyện trùng hợp, giống hệt trải nghiệm của chúng ta,” Phạm Trúc cảm thán, “Nếu không phải em quen anh rể từ lâu, em thật sự nghĩ đó là chị.”

Chúc Tòng Duy mở video xem qua, vẻ mặt đầy phức tạp.
“Em quen anh rể từ bao giờ thế?”

Phạm Trúc: “Chị kể với em bao nhiêu lần rồi, sao lại không tính là quen!”

Chúc Tòng Duy: “…”

Cái đó cũng tính là quen sao?

Phạm Trúc nói: “Nhà tang lễ mới ở bên kia em biết nhân viên cũng đông, có mấy chị chưa kết hôn. Nhưng họ hình như không đến Thanh Giang khảo sát thì phải.”

Cô tò mò: “Nhà tang lễ Thanh Giang có gì ghê gớm à? Sao nhiều nơi đến khảo sát thế? Trước giờ em chưa nghe nói.”

Chúc Tòng Duy nhìn dáng vẻ tò mò của Phạm Trúc, không nhịn được mà cười cong cả mắt.

Cô liếc nhìn mấy nhánh tỏi trên bàn của Phạm Trúc: “Phạm Trúc, tỏi của em còn đang chờ nở hoa, tỏi của chị đã nở rồi. Em thua rồi, anh rể em sẽ mời em ăn cơm đấy.”

Phạm Trúc bị phân tán sự chú ý:
“Em muốn thấy tận mắt cơ.”

Chúc Tòng Duy lấy video Ôn Trình Lễ gửi cho cô ra, Phạm Trúc thở dài:
“Lẽ ra em nên cấm ngoại viện ngay từ đầu.”

Chúc Tòng Duy chỉ cười không nói, từ đầu cô đã không định để Phạm Trúc mời cơm. Cô ấy chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp, làm sao mà để tốn kém được.

Nếu cấm ngoại viện, cô tin rằng Ôn Trình Lễ cũng sẽ nghĩ ra cách khác, giống như lần “thưởng thêm” trước đây, có thể sẽ xuất hiện kiểu miễn phí hóa đơn chẳng hạn.

“Lúc nào đây?” Phạm Trúc lại hào hứng hỏi.
Chúc Tòng Duy đáp: “Để chị hỏi anh ấy xem sao.”

Cô nhắn tin WeChat cho Ôn Trình Lễ:
【Hai ngày tới anh có rảnh buổi tối không? Em thắng cược, phải mời sư muội của em ăn cơm.】

Hai phút sau, anh trả lời:
【Tối nay được.】

【Sớm vậy ạ?】

【Chọn ngày không bằng gặp luôm.】

Với những người ở nơi làm việc của Chúc Tòng Duy, Ôn Trình Lễ chỉ từng tiếp xúc với Tôn Tân. Những người như sư huynh sư muội, gặp thì cũng đã gặp, nhưng chưa từng nói chuyện.

Anh hỏi:
【Có cần mời cả sư huynh của em không?】

Dù sao cũng là đồng nghiệp, nếu đã mời thì mời luôn. Anh nhớ quan hệ giữa cô và sư huynh cũng không tệ, lần trước đến nhà họ Trình đã gặp qua.

Chúc Tòng Duy chưa nghĩ tới việc này:
【Cần không? Để em hỏi thử.】

【Nếu không tiện thì không cần hỏi.】

Chẳng có gì là không tiện. Sư huynh Từ Hành cũng không phải người nhiều lời, đã gặp anh vài lần rồi.

Chúc Tòng Duy hỏi trực tiếp:
“Sư huynh, tối nay chồng em mời ăn cơm, Phạm Trúc cũng đi, anh có muốn đi không ạ?”

Từ Hành vốn đã rất tò mò về người chồng mà cô từng đi xem mắt này. Dù trước đây từng bị từ chối, nhưng anh ấy không thấy khó xử chút nào.
“Có chứ.”

Anh ấy muốn xem thử, người đã chiếm được trái tim của sư muội là ai.

Dù chưa từng gặp mặt chồng mới cưới của Chúc Tòng Duy, nhưng từ chuyện tặng hoa, gửi đồ ăn đến đón tận nơi lúc có chuyện, người đàn ông này đã khiến anh em trong nhà tang lễ phải đánh giá cao.

Từ Hành không thể nói được anh ta có gì không tốt. Trên đời làm gì có ai hoàn hảo, nhưng điều này lại càng khiến anh tò mò muốn gặp mặt xem đó là thật hay giả.

Mỗi người đều ôm một tâm tư riêng.

—-

Buổi tối.

Chiếc xe của Ôn Trình Lễ xuất hiện bên ngoài nhà tang lễ.

Hôm nay công việc ở đây khá bận rộn, đến mức anh đến sớm nhưng họ vẫn chưa xong việc.

Mãi đến hơn sáu giờ, mọi người mới xong việc.

Trời đã vào cuối thu, bên ngoài từ lâu đã tối đen. Ôn Trình Lễ hiếm khi ngồi trong văn phòng trò chuyện với Tôn Tân.

Ngày thường, Tôn Tân đã rời đi trước bốn giờ. Dù sao đây cũng không phải nơi làm việc duy nhất của ông ta. Cục Dân Sự mới là nơi ông ta ghé nhiều hơn. Tôn Tân cảm thấy lần này mình rất may mắn, đến đây lại còn gặp được Ôn Trình Lễ.

Ban đầu, ông ta còn tưởng Ôn Trình Lễ đến đón Chúc Tòng Duy tan làm, không ngờ lại nghe được câu trả lời:
“Là để mời sư huynh sư muội của Tử Duy ăn cơm.”

Tại sao không mời mình ăn cơm? Mình còn là cấp trên của Chúc Tòng Duy cơ mà!

Tôn Tân không hỏi ra miệng, chỉ cùng anh ra khỏi văn phòng. Ông ta chủ động gọi Chúc Tòng Duy:
“Tiểu Chúc này, đừng bận nữa, tan làm thôi.”

Phạm Trúc nhỏ giọng thì thầm:
“Phó giám đốc không lý gì mà tự nhiên nhiệt tình thế, chắc chắn không có ý tốt.”

Cấp trên mà thân thiện với cấp dưới thì có chuyện gì tốt lành được, cô không thể nghĩ ra nổi.

Rồi cô nghe Tôn Tân cười tít mắt:
“Đi ăn cơm với Ôn tổng quan trọng hơn.”

Phạm Trúc lập tức lộ vẻ “tôi biết ngay mà”:
“Em biết ngay mà, ông ta chẳng tự nhiên lại hào phóng vậy? Nhà tang lễ chúng ta đâu có chuyện mời rượu này nọ.”

Cô ấy lại thầm bực mình:
“Không ngờ người được khen nhiều như Ôn tiên sinh, nhìn bề ngoài cũng rất ra dáng, vậy mà lại cùng một loại người với ông ta!”

“…”

Chúc Tòng Duy nghĩ, không biết Ôn Trình Lễ có nghe được nhận xét này không.

Từ Hành suy nghĩ một lúc, góp ý:
“Bảo chồng em gọi điện cho em ngay đi, có lý do thì khỏi cần đi nữa.”

“Vẫn phải đi.”

Chúc Tòng Duy im lặng vài giây, sau đó nói:
“Bởi vì anh ấy chính là chồng em.”

Bình Luận (0)
Comment