Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 7

Biên tập: Ross

Chương 7

Cô cũng trở thành người tâm tư xấu xa

Sợ Hạ Quân hỏi tiếp, Chúc Tòng Duy vội giải thích: “Dì yên tâm, không có chuyện gì xấu.”

Đối với bản thân và bà mà nói đó chính là chuyện tốt.

Nhưng đối với Ôn Trình Lễ…khả năng là chuyện xấu.

Hạ Quân nghĩ đó là bí mật, hơn nữa bà cũng không phải người tọc mạch “Được rồi, người nhà họ Ôn đều tốt tính, nhưng nhờ vả Trình Lễ khéo léo chút, cậu ấy không giống chú Ôn của con, dì còn nói giúp được.”

Dù sao cũng là em chồng, mà bà làm chị dâu người ta mới được mấy tháng.

Tối nay gặp phải Trần Tĩnh Nghi không khỏi làm cô nhớ tới người mẹ đã nhẫn tâm bỏ rơi mình, dù có bình tĩnh cỡ nào, trong lòng vẫn không tránh được gợn sóng.

Lúc này rốt cuộc mới cong mắt “Dạ vâng ạ.”

Hạ Quân tâm tình rất tốt: “Đi thôi”

Chúc Tòng Duy và bà mới tách ra không lâu, chú chó nhỏ hàng ngày hay tới phòng cô đã chạy tới phía cô, đằng sau người làm không ngừng chạy theo nó.

“Cô Chúc.”

“Cứ để nó ở đây chơi với tôi.” Cô quỳ xuống nhéo tai chú chó nhỏ “Tôi sẽ đưa nó về sau.”

Người làm gật đầu “Dạ cám ơn cô Chúc.”

Chúc Tòng Duy bế con chó con lên.

Người làm thấy vậy hơi hốt hoảng.

Thức ăn ở nhà của Loki toàn đồ chất lượng, vì vậy tăng cân rất nhiều, nhìn cô Chúc mảnh mai yếu đuối là thế lại có thể dễ dàng bế nó lên như vậy.

Chỉ là sự lạnh lùng của cô Chúc với vẻ ngốc nghếch của corgi có vẻ không ăn nhập lắm.

Hạ Quân lại bình tĩnh hơn nhiều.

Công việc hàng ngày của Chúc Tòng Duy cũng không nhẹ nhàng, thêm nữa nhiều khi chăm bà nội có những lúc còn phải bế bà, một chú chỏ nhỏ không tính là gì.

_

Tài khoản Wechat của Ôn Trình Lễ trông khá đơn giản. Tên tài khoản Wechat của anh là Zephr, hình đại diện cũng là hình mặc định đơn điệu.

Hoàn toàn không có gì để xem.

Phạm Trúc từng kể với cô, mấy anh chàng cô ấy quen được qua game, nếu để ảnh anime thì tám chín phần đều là trai đẹp.

Đột nhiên một ngày nọ, có một chàng ngốc đổi ảnh đại diện mặc định của mình thành ảnh anime, cô ấy lập tức thêm bộ lọc soái ca cho chàng trai đó.

May mà avatar của Ôn Trình Lễ không phải kiểu đó, nghĩ lại thì nhìn không hợp lắm.

Chúc Tòng Duy tự dưng đưa ra kết luận.

Sau khi gửi lời mời kết bạn, điện thoại đột nhiên rơi vào im lặng.

Thực ra tối qua cô ngủ rất muộn, dù đã đốt trầm để dễ ngủ nhưng cô vẫn luôn nghĩ đến nỗi đau của bà sau khi hóa trị.
  
Hạ Quân trước đó từng kể với cô, từ khi bố cô qua đời, mẹ cô tái hôn, bà không hề ngăn cản hay la mắng con dâu mà chỉ chấp nhận trong nước mắt.
Bà cụ đã một mình chịu đựng rất nhiều.
Chúc Tòng Duy bình an trưởng thành, chỉ mọng phụng dưỡng bà sống lâu trăm tuổi, nhưng rồi bà được chẩn đoán mắc ung thư phổi và thời gian của bà không còn nhiều nữa.
  
Cô đã sớm không còn phản kháng, cô đang nghĩ đến việc tìm một người phù hợp để kết hôn trước khi bà qua đời, để bà có thể ra đi mà không còn phải hối tiếc điều gì.

Sau đó, đợi đến khi bà đi rồi, cô sẽ ly hôn.

Chỉ là loại chuyện này không thể vội vàng, phải lựa chọn người cẩn thận.
  
——Hỏi Ôn Trình Lễ về “lần sau” đó là quyết định của cô sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, đồng thời cũng là kế hoạch tạm thời để dỗ bà nội.
  
Loki nằm dưới chân cô, vung vẩy cái đuôi, Chúc Tòng Duy cúi đầu hỏi: “Cún con, chủ nhân của em có đồng ý với chị không?”

Con chó con không hiểu gì, chỉ vui vẻ đáp lại.
  

  
“Nếu có thể thắng được dự án này, nhất định phải nâng cốc chúc mừng tổng giám đốc Ôn. Hy vọng sau này giám đốc Ôn chiếu cố chúng tôi.”
  
Trong phòng tiệc lộng lẫy, nhiều giám đốc doanh nghiệp lớn đang cầm ly rượu, khi nghe thấy tiếng động ở cửa, tất cả đều hướng về phía một người.
  
Nhân vật lớn nào đang đến?

Những người khác không khỏi đưa mắt nhìn người đàn ông bị bao vây dần xuất hiện, xung quanh càng thêm náo động.

Anh rất cao, dáng người lại bắt mắt, anh đang cởi áo vest đưa cho thư ký đi phía sau, để lộ ra chiếc áo sơ mi lịch lãm.

Ôn Trình Lễ vừa mới tới, anh nhấc ly rượu trong đ ĩa người phục vụ đem lên, nếm thử một chút: “Giám đốc Vương khách khí rồi.”
  
Những người ở đây đều là đối tượng hàng đầu được cánh báo chí kinh tế để mắt tới, nhưng hiện tại đều đang mỉm cười, họ sợ bị tụt mất ánh hào quang.
  
Ôn Trình Lễ rất ít nói, thỉnh thoảng mới trả lời.
  
Kỳ thật anh cũng có phân tâm, nhưng mỗi lần đáp lại, anh luôn hiểu đúng ý đồ của đối phương, vì vậy không ai có thể phát hiện ra anh đang trả lời cho có lệ.
  
“Kinh Niên không thấy tới?” Anh hỏi Tống Ngôn.

Mặc dù không nói rõ họ tên, nhưng Tống Ngôn cũng biết là đang hỏi vị Thẩm tam gia nhà họ Thẩm, lập tức báo cáo: “Tổng giám đốc Thẩm và tổng giám đốc Tống chiều nay đã tới Bắc Kinh.”

“Tống Hoài Tự cũng đi?” Ôn Trình Lễ nhấp một ngụm rượu: “Cũng không thấy Dung Tiễn nói gì, chắc chắn có ý đồ.”

Tống Ngôn không dám trả lời.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Ôn là thông gia, sếp là người có bối phận cao, dù bằng tuổi giám đốc Thẩm, nhưng lại là cậu nh ỏ của giám đốc Thẩm, giám đốc Tống và giám đốc Dung cũng là bạn bè thân thiết.

Ba người kia, dù là ai cậu ta cũng không dám đắc tội.

Điện thoại của Ôn Trình Lễ rung lên mấy lần.

Anh rũ mắt xuống, nhìn thấy một ứng dụng hoàn toàn xa lạ, nhưng nội dung trên đó lại rất quen thuộc, hiện rõ tên “Chúc Tòng Duy”.

Ôn Trình Lễ không nhìn kỹ, lập tức bấm đồng ý.

Khi Chúc Tòng Duy thấy lời mời kết bạn được chấp nhận, cô nhanh chóng đặt chân chó con xuống, gõ: 【 Ôn tiên sinh có đang bận không】

Một lúc sau, màn hình sáng lên.
  
Zephyr: [Không bận. 】

Chúc Tòng Duy cũng cho là anh không bận, hít một hơi thật sâu sau đó ấn gửi tin nhắn: [Tôi đã suy nghĩ kỹ về hai câu hỏi mà ngài để lại lần trước. 】

Trong bữa tiếc, mọi người bắt đầu nâng ly.

Ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu cặp kính gọng vàng của người đàn ông, khiến anh trông càng đẹp trai tao nhã hơn. Anh lắc ly rượu một cách chậm rãi, hứng thú nhìn vào điện thoại.

Trên khung chat biểu thị đối phương đang gõ, nhưng rất lâu chưa thấy tin nhắn mới.

Ngay khi Ôn Trình Lễ nghĩ cô đã offline thì lập tức hiện lên thông báo phản hồi.

zcw: [Tôi trả lời cả hai câu cùng một lúc luôn nhé. 】
  
zcw: [Ôn tiên sinh có thể giả vờ làm bạn trai tôi trước mặt bà nội được không? 】

Thư ký Tống vẫn luôn để mắt tới ông chủ, nhìn thấy người đàn ông đã dừng tay, hơi nhướng mày rồi đặt ly rượu xuống.

Cậu ta rất muốn biết đối phương là ai, nhưng tiếc là cậu ta không nhìn trộm được.

Chúc Tòng Duy vừa gửi tin nhắn, bắt đầu cảm thấy hơi bồn chồn.

Dù họ chỉ nhắn tin trò chuyện bình thường nhưng ở đầu bên kia có người, sự chuẩn bị tinh thần vừa rồi bỗng chốc sụp đổ.
  
cho đến khi–
  
Zephyr: [? 】
  
Nhìn thấy dấu chấm hỏi đó, chớp mắt, không biết vì sao Chúc Tòng Duy lại cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ do… cảm giác được sống quá mãnh liệt?
  
Nếu là nói chuyện trực tiếp, Ôn Trình Lễ sẽ biểu lộ như thế nào nhỉ?

Thực ra, cô hiểu yêu cầu của mình rất thô lỗ, anh không hề quen biết cô, thậm chí bọn họ mới chỉ gặp nhau có vài lần.

Lấy giá trị con người, cùng ngoại hình của anh ra, anh đều không thiếu bất kỳ thứ gì, vậy dựa vào đâu phải đáp ứng yêu cầu nực cười của cô.

Nhưng Chúc Tòng Duy là người phải làm thì mới biết kết quả, khi ấy cô mới có thể chấp nhận sự từ chối, còn nếu không làm thì chính là không có chuyện gì xảy ra.

Cô cân nhắc lời nói của mình: [Bà tôi vừa trải qua đợt hóa trị, có tác dụng phụ không thể chịu nổi. Tôi không cần ngài xuất hiện, tôi chỉ cần một cái tên. Nếu không muốn, ngài có thể từ chối tôi và coi như tôi chưa nói điều này. 】
  
Ôn Trình Lễ liếc nhìn phía trên, thấy dòng chữ “đối phương đang gõ chữ” chưa bao giờ biến mất.
  
Cuối cùng, một danh sách dài các chữ xuất hiện, tất cả đều sử dụng từ “ngài”.
  
Và yêu cầu này cũng…
  
Không thể tin nổi, quá mức trắng trợn.
  
Vì Ôn Trình Lễ là người cầm quyền nhà họ Ôn, bên ngoài rất chú ý tới bạn gái anh, thậm chí không ít người bám đuôi theo dõi nhất cử nhất động của anh.
  
Không có ai như Chúc Tòng Duy.

Anh không cần liên hôn, cũng chưa từng lo tới chuyện lấy vợ, nhưng tuyệt đối không thể ngờ, một ngày anh phải giả làm bạn trai của người khác.

Ôn Trình Lễ cười lạnh.

Anh ngước mắt lên, thản nhiên hỏi Tống Ngôn bên cạnh: “Thư ký Tống, nếu có người nhờ anh giả làm bạn trai của cô ấy thì nghĩa là gì?”

Tống Ngôn không chút do dự nói: “Đây nhất định là một chiêu hoãn binh!”
  
Là một thư ký, đương nhiên bạn phải biết cách khen khéo sếp.
  
Vấn đề này còn cần suy nghĩ sao? Về phần là ai, ông chủ không muốn nhắc thì tuyệt đối không được hỏi.
  
Tháng này lại được cộng thưởng nữa. Tối về phải gọi một ly trà sữa full topping ăn mừng mới được.

Zephyr: [Nếu tôi từ chối thì sao? 】
  
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của Chúc Tòng Duy, hàng mi dài của cô giống như hai chiếc quạt nhỏ, che đi đôi mắt xinh đẹp của cô.
  
Nhìn thấy những lời này, cô không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng. Loki tinh tường nhận ra điều này, tiến tới li3m tay cô.
  
Chúc Tòng Duy trả lời: [Không sao cả, giống như tôi vừa nói, hãy coi như tôi chưa nói gì. 】
  
Zephyr: [Không định đi hỏi người khác đấy chứ? 】
  
Chúc Tòng Duy vừa xấu hổ lại ảo não: [Anh Ôn từ chối rồi còn quan tâm làm gì. 】

Cô phải tìm một đối tượng khác, tiếc là không chắc chắn được như Ôn Trình Lễ, vì tính cách con người đâu ai nắm được.

Nhưng sau khi thông báo tin nhắn mới hiện lên, cô lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác đi tàu cao tốc.

Zephyr: [Tôi cũng chưa nói từ chối. 】
  
Zephyr: [Cô Chúc quá thiếu kiên nhẫn. 】
  
“…”
  
Tại sao trước đây cô không biết Ôn Trình Lễ đáng ghét như vậy nhỉ?
  
Nhưng ý tứ lộ ra qua hai câu này khiến Chúc Tòng Duy không khỏi đọc đi đọc lại mấy lần để xác nhận là đúng hay không, anh vẫn chưa rút lại.
  
Đây là đồng ý rồi phải không?

Chúc Tòng Duy hỏi: [Ý ngài là sao?】
  
Zephyr: [Được. 】
Chúc Tòng Duy ngay lập tức trả lời: [Cảm ơn ngài. 】

*Chúc Tòng Duy bỏ kính ngữ
  
Lại nói thêm: [Tôi sẽ không để mọi người biết chuyện này, chỉ có bà tôi biết. Sẽ không ảnh hưởng đến anh. 】
  
Cô nóng lòng trả lời tin nhắn, như thể sợ anh sẽ nuốt lời.
  
Lúc này cũng không dùng kính ngữ nữa.  
Ôn Trình Lễ tắt điện thoại di động, một tay chống cằm, ung dung cười.
  
“Loki.”
  
Chúc Tòng Duy xòe lòng bàn tay trắng nõn ra, con chó con biết ý đặt chân lên đó lắc lắc.

“Vì chủ nhân của em đã đồng ý rồi, em thay mặt chủ nhân bắt tay với chị. Chúng ta đã thoả thuận, không được phép nuốt lời.”

Chó con “Gâu gâu”

_

Đêm đã khuya, biệt thự nhà họ Trần vẫn còn sáng đèn.

Trần Tĩnh Nghi thả túi xách xuống, đi thẳng vào phòng khách, nơi cô có thể nhìn thấy bố Trần đang ngồi ở ghế sô pha, ông ta đưa mắt bình tĩnh dò xét cô.

“Con mới lảng vảng ở đâu về? Tại sao lại về muộn như vậy? Con có biết tháng sau mình đính hôn rồi không, để chuyện này lọt ra ngoài không hay đâu.”

Trần Tĩnh Nghi “ồ” lên một tiếng.

“Được rồi, Lão Trần, người đã trở về bình an không phải sao?” Hướng Lan nhẹ giọng nói, “Tĩnh Nghi, bố con cũng vì lo lắng cho con thôi.”

Trần Tĩnh Nghi lười nói chuyện với bà ta.

Bố Trần cau mày: “Thái độ của con như vậy là sao? Dì coi con như con gái ruột, quan tâm con như vậy mà thái độ của con là thế nào.”

“Con có mẹ ruột.” Trần Tĩnh Nghi khoanh tay trước ngực, nhắc nhở: “Bà ấy cũng có con gái ruột đó thôi, nói nhiều làm gì.”

Cô tỏ ra trịch thượng: “Dì Hướng thừa tình mẫu tử như vậy, sao không chia cho đứa con gái dì đã vứt bỏ kia một ít nhỉ? Dì ngồi ở nhà họ Trần ăn tổ yến, có nhớ tới đứa con gái nhỏ muốn ăn vặt cũng chỉ dám vào siêu thị cũ…”

“Hừ, chỉ là một gói bánh phồng tôm cũng không đủ tiền mua, thật tội nghiệp.”

Trần Tĩnh Nghi chỉ vô tình liếc qua túi đồ, vắt óc mãi mới nhớ ra nhãn hiệu.

Thực ra quá oan uổng cho Chúc Tòng Duy rồi.

Bà nội cô thích ăn loại bánh phồng tôm này, nhưng tìm được đúng loại này rất khó, dù trên mạng hay trung tâm thương mai cũng không có, duy nhất chỉ có siêu thị cũ là còn bán.

Trần Tĩnh Nghi vừa dứt lời, sắc mặt của Hướng Lan đã không còn tốt nữa.

Vứt bỏ con gái ruột để tiến vào nhà họ Trần. Hơn mười năm ăn sung mặc sướng, sau khi sinh con trai, chỗ đứng càng vững chắc. Mọi chuyện trong quá khứ chính là vết nhơ mà bà ta muốn xoá đi nhất.

Bà thật sự rất căm ghét đứa con gái riêng này.

Bố Trần không quan tâm chuyện này, ông ta trầm tư một lúc rồi quay sang nói với Hướng Lan: “Hạ Quân với con gái bà quan hệ tốt, Hạ Quân lại mới gả cho Ôn trình Quân, cũng coi là chút có quan hệ với nhà họ Ôn, bà sớm mà hàn gắn quan hệ với nó đi.”

Một khi trèo lên người nhà họ Ôn, nhà họ Triệu chả là cái gì.

Bố Trần lòng nóng như lửa đốt, dường như ông ta đã vẽ ra viễn tưởng đó trong đầu.

Hướng Lan do dự: “Không có khả năng, Hạ Quân cũng không đưa nó theo, nhà họ Ôn sẽ không để nó vào mắt đâu.”
  
Nói đến đây, bà ta lại càng ghen tị với Hạ Quân.
  
Hai người từng là bạn thân, nhưng sau đó lại mỗi người một ngả. Cuộc hôn nhân đầu, Hứa Quân lấy một người chồng vô cùng tầm thường, nhưng họ sớm ly hôn vì bà mãi không có con, thậm chí ông ta còn có ý đồ bất chính với Chúc Tòng Duy. Cuối cùng bà thuận lợi tái hôn với con trai cả nhà họ Ôn!
  
Hướng Lan ước gì mình có thể là bà, cần gì phải cung phụng con gái riêng của chồng, rồi vất vả sinh con trai để tranh giành tài sản, bà giờ đây an nhàn hơn bà ta nhiều!
  
Bố Trần trầm giọng: “Có bao nhiêu khả năng thì cứ cố, đã là con người thì làm sao có thể rời bỏ mẹ ruột của mình được? Dù gì cũng chảy chung một dòng máu.”

Hướng Lan chỉ có thể gật đầu: “Vậy để tôi thử xem”

Trần Tĩnh Nghi đã đi lên cầu thang, nghe được cuộc nói chuyện của họ thì không khỏi bật cười ngao ngán. Hai người này lấy đâu ra lắm tự tin vậy?

Cô ta lại nhớ tới dáng vẻ bình tĩnh của Chúc Tòng Duy tối nay, nếu cô mà bị dỗ cho ngu người, cô ta sẽ là người đầu tiên khinh thường! Tới lúc đó chỉ cần đến nhà tang lễ, trêu cô là được.

_

Suốt đêm Chúc Tòng Duy không yên giấc.

Ngày hôm sau, vì có việc nên cô thức dậy lúc sáu giờ, rửa mặt xong, soi gương có thể nhìn ra được.

Ngày thường cô rất ít khi trang điểm, vì cảm thấy đi làm không tiện, nhưng cô vẫn có đủ đồ trang điểm cần thiết, giờ đây chúng mới có đất dụng võ.

Mấy ngày nay không gặp Ôn Trình Lễ, từ sau hôm giáo sư Trình mất, vừa khéo sáng hôm đó là lần đầu ăn sáng cùng anh cũng là lần cuối.

Không gặp nhau cũng không sao, tối qua nhắn tin với anh nếu sáng nay còn gặp nhau, Chúc Tòng Duy sẽ khẩn trương.

Sau khi kết thúc lễ hạ táng ở nhà tang lễ, vừa bước ra đã gặp phó giám đốc đang nói chuyện với lãnh đạo khác.

Chúc Tòng Duy không khỏi tránh ánh mắt.

Trước đây mấy hôm, cô mới nói đầu óc ông ta xấu xa vì đồn đoán linh tinh quan hệ giữa cô và Ôn Trình Lễ, nhưng bây giờ cô_

Cô cũng trở thành người có đầu óc xấu xa mất rồi.

Mặc dù chỉ là bạn trai trên danh nghĩa, nhưng cũng là “mối quan hệ không trong sáng.”

Từ Hành cuối tuần trực ban nên hôm nay không đi làm, trong văn phòng chỉ có mấy cô gái.

Phạm Trúc ánh mắt sắc bén, lén lút nói: “Đàn chị hôm nay sao hay thất thần vậy, chị gặp chuyện gì à?”

Chúc Tòng Duy: “Không có chuyện gì.”

Cô chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Em với tiểu Chu yêu nhau sáu năm rồi, có định tính chuyện kết hôn không?”

Phạm Trúc và bạn trai yêu nhau từ lúc còn trong khuôn viên trường học, họ bắt đầu yêu nhau từ thời trung học, từ đại học bền đến tận bây giờ.

“Em chưa.” Phạm Trúc lắc đầu “Anh ấy bảo về nhà xem sao nhưng mãi vẫn chưa thấy nói gì.”

Một nữ đồng nghiệp khác nhắc nhở: “Sáu năm cũng không ngắn, Phạm Trúc, em cẩn thận một chút. Loại quan hệ này càng trì hoãn bao nhiêu, sau này càng thiệt mình.”

Phạm Trúc siết chặt nắm đấm: “Vậy em nhất định sẽ đánh hắn một trận nhừ tử. Nếu hắn chết, có khi còn cần em đến trang điểm cho nữa.”
  
“…”
  
Nữ đồng nghiệp không nói nên lời, lại nhìn Chúc Tòng Duy, hóng hớt hỏi: “Tiểu Chúc, cậu không có dự định gì sao?”
  
Nếu anh trai cô ấy không quá xấu thì đã sớm giới thiệu với cô từ lâu rồi.
  
“Đang định lên kế hoạch.” Chúc Tòng Duy trả lời đơn giản.
  
“Chỗ làm của chúng ta, ai cũng đều đang nhìn chằm chằm cậu – chờ đã?” đồng nghiệp nữ nghĩ lại “Cậu thực sự có ý định yêu à?”
  
Phạm Trúc cũng giật mình: “Thật hay giả!

Chúc Tòng Duy giơ tay ra ngăn: “Không phải yêu đương mà là tìm cháu rể cho ba nội!”

Cô không định giấu diếm.

Các đồng nghiệp đều biết bệnh của bà nội Chúc, cũng hiểu cô định làm gì. Ai nấy đều thấy tiếc thay cô.

Nữ đồng nghiệp khuyên nhủ: “Cậu cũng phải cẩn thận, bây giờ người tốt thì ít mà người xấu thì nhan nhản ra, nếu gặp phải người không ra gì bà nội cậu cũng không yên tâm.”

Phạm Trúc gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, cái này không khác gì xem mặt hẹn hò, nếu đi quá nhanh mà hai bên không biết gì về nhau, ly hôn sẽ phiền toái.”
  
Chúc Tòng Duy trong lòng ấm áp, cong môi: “Ừ.”

_

Buổi chiều, Hạ Quân từ chối sang chơi mạt chược với lão phu nhân, bà nói muốn đi thăm bà nội Chúc Tòng Duy.

La Thuỵ Chi bây giờ có một con dâu, hai cháu dâu, không phải ai cũng thân thiết với bà cụ như bà.

Bà cụ muốn thân cận với Hạ Quân vì bà biết Hạ Quân sống rất tình cảm.

Nhà họ Ôn bây giờ cũng không cần liên hôn góp từng viên gạch, trưởng tôn cũng kết hôn với Hạ Quân gia cảnh bình thường, bà cụ rất tán đồng mặc cho con dâu bà ra sức phản đối.

Cũng nhờ thế mà Ôn Trình Quân mới thuận lợi cưới được Hạ Quân vào cửa.

Khi Hạ Quân tới bệnh viện, bà đang nằm nghỉ, tác dụng phụ của đợt hóa trị trước vẫn còn rõ ràng, thậm chí bà còn không thể nghe được vở kịch mình yêu thích.
  
Nhìn thấy bà, Hà Thục Hoa không giấu được ý cười.

Hạ Quân thấy bà sạch sẽ, hỏi bà đã ăn cơm với đi vệ sinh chưa, xong rồi lại ngồi tán gẫu với bà.

“Cô ơi, hôm nay con đến thực ra là có chuyện muốn nói.” Bà hạ giọng “Con và chồng con muốn nhận Tử Duy làm con gái.”
  
Hà Thục Hoa lập tức choáng váng.
  
Năm đó, trước khi trong nhà xảy ra chuyện gì, Hạ Quân vẫn còn nhỏ, sở dĩ hồi đó cô bé Chúc Tòng Duy còn ngọt ngào gọi bà là chị.
  
Sau đó, bà nội bắt sửa miệng mãi Chúc Tòng Duy mới gọi dì, vì Hạ Quân đã chăm sóc Chúc Tòng Duy, thực sự là trưởng bối của cô, nên bà mới khuyên cô phải hiếu thảo với dì.
  
Đặc biệt, Hạ Quân còn bị hiếm muộn, cuộc hôn nhân trước cũng găp rắc rối, bà cũng đang nghĩ đến việc để Tiểu Duy coi Hạ Quân là mẹ ruột của mình mà sau này còn phụng dưỡng. Hà Thục Hoa đã nghĩ đến chuyện này trước khi rời đi rồi.

Nhưng bây giờ, Hạ Quân đã tái hôn, làm con dâu hào môn.

Dù Hà Thục Hoa bị bệnh tật quấn thân không thể tham dự đám cưới nhưng bà biết chồng Hạ Quân không phải người tầm thường.

Hạ Quân cũng không nhắc tới nhà họ Ôn nhiều, chỉ kể chồng bà là Ôn Trình Quân.

Nhưng bà biết khoảng cách giữa nhà họ Ôn và cháu bà xa đến nhường nào.

Hà Thục Hoa ho khan: “Hạ Quân nếu là trước đó cô sẽ đồng ý.”

Hạ Quân nghe ra ý tứ: “Bây giờ cô không muốn ạ?”

“Gia đình chồng con hiển hách.” Hà Thục Hoa nói ” Cô không muốn người khác nghĩ Tử Duy muốn dựa hơi nhà giàu, cô cũng không muốn làm khó nhà chồng con, kẻo họ lại coi thường con.”
  
Bà nhớ Hạ Quân từng nói nhà chồng đông đúc.

Bọn họ tuy không nói ra, nhưng nhất định sẽ để ở trong lòng, nếu là con gái ruột của Hạ Quân thì sẽ không có quan hệ huyết thống, chỉ khiến người ta xì xào.
  
“Sao có thể được? Chồng con đề ra chủ ý đó chứ” Hạ Quân vội vàng phủ nhận.
  
“Tất nhiên cô rất vui nếu cậu ấy nghĩ như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy sẽ gánh vác được hoàn toàn kết quả.”
  
Hạ Quân biết bà cụ nói không sai: “Việc này chúng con sẽ cân nhắc, chỉ là không nhúng tay vào tài sản của gia đình là được. Nếu Tòng Duy đồng ý, cô có thay đổi suy nghĩ không?”
  
Hà Thục Hoa thở dài: “Tình cảm hai vợ chồng con không tệ chút nào.”

Hạ Quân mỉm cười: “Không có gì là mãi mãi được cô ạ, con biết anh ấy làm vậy là vì con, nếu tình hình xấu quá thì ly hôn thêm một lần cũng được, dù sao cũng không phải là con chưa từng ly hôn.”

Hà Thục Hoa “…”

_

Sau khi tan sở đúng giờ, Chúc Tòng Duy bắt taxi tới bệnh viện thăm bà nội.

Hạ Quân vẫn còn trong bệnh viện, bà nhắn tin bảo Chúc Tòng Duy tình hình bà nội vẫn ổn.

Chúc Tòng Duy hơi nhếch khoé môi.

Tài xế đột nhiên nói: “Cô gái, phía trước đang tắc đường! Ở đây có rất nhiều người! Chắc là có tai nạn rồi.”
Chúc Tòng Duy ngước mắt lên, thấy một mớ hỗn độn trước mắt, còn rất nhiều người đang hóng chuyện ở đó.

“Tôi tự đi bộ là được.”

Chiếc Bentley đang chạy đều đều trên đường.
  
Tài xế đột nhiên nói: “Ông chủ, phía trước có một vụ tai nạn ô tô, cảnh sát giao thông vừa tới, đường này chắc sẽ sớm bị phong toả, ngài có muốn đổi sang tuyến đường khác không?”
  
Ôn Trình Lễ nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cửa sổ xe khép hờ che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm.
  
Đang định quay đầu thì anh chợt khựng lại.

Trên vỉa hè cách đó vài mét, một cậu trai trẻ đang cầm điện thoại, không biết nói gì với Chúc Tòng Duy mà mặt mày hớn hở, còn muốn vòng vèo đứng chắn trước mặt cô.

Người phụ nữ lắc đầu tránh cậu ta, lọn tóc bị gió thổi bay tới trước gương mặt trắng trẻo của cô, bị cô dùng tay nhẹ nhàng vén ra sau tai.

“Chuyển sang tuyến đường khác phải mất thêm mười phút nữa. Ở đây có thể sẽ tắc mất nửa giờ. Đổi tuyến đường sẽ nhanh hơn.”
  
Anh ta đang chờ đợi câu trả lời của sếp thì nghe thấy một mệnh lệnh không mấy liên quan: “Chờ một chút.”
  
Chúc Tòng Duy bước qua đám đông, bất lực từ chối lời bắt chuyện của hai thanh niên.

Chàng trai thứ hai này quá nhiệt tình, đi theo cô mấy mét, như thể bỏ ngoài tai lời cô nói, cứ mãi bám diết lấy cô.

Chúc Tòng Duy đang bực bội thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, cô lấy nó ra, cúi đầu xuống, màn hình điện thoại tự động mở khoá bằng gương mặt.

Lời mời gọi WeChat từ Zephyr.

Là Ôn Trình Lễ, “bạn trai mới” của cô.

Tại sao anh lại gọi cho cô? Chẳng lẽ anh đã nghĩ thông suốt muốn thực hiện nghĩa vụ bạn trai với cô?

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói trầm khàn của người đàn ông xuyên qua điện thoại di động truyền vào tai Chúc Tòng Duy, dễ dàng át đi tiếng động bên cạnh.
  
“Cần giúp đỡ không?”

HẾT CHƯƠNG 7

Bình Luận (0)
Comment