Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 71

Biên tập: Ross

Chương 71: Lòng bàn tay, sự “trả đũa”

Chúc Tòng Duy thắc mắc không biết anh đã đọc cuốn tiểu thuyết đó từ lúc nào. Tối qua thì chắc chắn không thể, vì hai người ngủ cùng giờ.

Chẳng lẽ Ôn Trình Lễ nửa đêm đọc lén? Không đời nào. Hẳn là sáng nay, khi công ty không bận, anh tranh thủ đọc qua.

Thật khéo, đúng lúc cô đến hỏi, anh lại có cơ hội tận dụng ngay.

Chúc Tòng Duy âm thầm bỏ cuốn tiểu thuyết trở lại giá sách, trong lòng thầm nghĩ: “Anh ấy đọc rồi, thì mình cũng phải đọc, tránh để lúc cần phản bác lại không có lời đáp.”

Cô lẩm bẩm:
[Trong truyện thế nào em không rõ, em chưa xem qua. Nhưng mà… Ôn tiên sinh, anh hiểu rõ như vậy, đọc được bao lâu rồi đây?]

Ôn Trình Lễ như thể đã đoán trước cô chưa đọc tới đó, đáp lại nhẹ nhàng:
[Không lâu lắm, chỉ đọc đúng một lượt thôi.]

Chúc Tòng Duy quay sang hỏi Phạm Trúc:
“Phạm Trúc, ngoài cảnh hồ bơi, phía sau còn chỗ nào… k1ch thích hơn không?”

Phạm Trúc bật cười, ánh mắt tràn đầy hàm ý:
“Đương nhiên rồi, điểm nổi bật nhất của truyện này chính là đa dạng play mà!”

“…Sư tỷ à, chị hỏi cái này, chẳng lẽ là… Nhà chị mà có bể bơi, không chừng còn định ‘tái hiện’ lại…?”

Chúc Tòng Duy lạnh nhạt, đanh mặt nói:
“Chị chỉ tiện mồm hỏi thôi.”

Phạm Trúc nghe vậy không dám nghĩ nhiều. Dù đầu có chút ý tưởng “bay xa”, nhưng nhìn vẻ đẹp lạnh lùng của sư tỷ, cô ấy không nghĩ chị là người bị cuốn hút bởi những thứ như vậy.
Huống chi Ôn tiên sinh nhìn bề ngoài cũng lịch sự nho nhã, tuy trong truyện có thể là kiểu “văn nhã bại hoại”, nhưng ngoài đời chắc hẳn hai người vẫn giữ sự hòa hợp.

Có được câu trả lời, Chúc Tòng Duy lại càng trấn tĩnh hơn.

Anh đọc cái của anh, cô nghĩ cái của cô. Không muốn thì thôi, vốn dĩ cô luôn nắm thế chủ động mà.
May mà người đàn ông đối diện đa phần thời gian vẫn đứng đắn.

Ôn Trình Lễ:
[Bể bơi trên sân thượng là ngoài trời, đầu tháng này đóng cửa rồi vì trời lạnh. Nếu muốn bơi, chỉ có thể xuống tầng hầm thôi.]

Chúc Tòng Duy:
[Em không biết bơi.]

Cô thực sự chưa từng học, khả năng thiên bẩm này chắc cô không có.

Ôn Trình Lễ:
[Rất dễ thôi.]

Anh tiếp lời:
[Nhưng với thời tiết này, thích hợp nhất là ngâm suối nước nóng.]

Cách đây không lâu, Thẩm Kinh Niên và Tống Hoài Tự còn gặp nhau khi cả hai đang đi nghỉ dưỡng ở khu suối nước nóng.
Chúc Tòng Duy chưa bao giờ thử ngâm suối, so với bể bơi, nơi này có sức hấp dẫn lớn hơn nhiều.

Cô nhắc anh:
[Nhà anh không có suối nước nóng.]

Ôn Trình Lễ bất lực đáp:
[Nhà không phải nơi thích hợp làm cái đó.]

Kể từ khi chuyển vào ở, Chúc Tòng Duy luôn cảm thấy nhà anh cái gì cũng có. Cứ mỗi lần nghĩ tới, cô lại vô thức mường tượng về khu vườn rộng rãi ấy.

Ôn Trình Lễ thoát ra khỏi màn hình chính, mở nhóm chat.

Anh lập tức @ Tống Hoài Tự và Thẩm Kinh Niên, hỏi:
“Lần trước hai cậu đi suối nước nóng, thấy thế nào?”

Tống Hoài Tự: “Tuyệt.”
Thẩm Kinh Niên: “Rất tốt.”
Dung Tiễn: “Vậy chúng ta cũng thử chứ?”

Tống Hoài Tự hỏi:
“Cái ‘chúng ta’ của cậu là nói ai đấy?”
Rõ ràng không phải là Ôn Trình Lễ, vì anh đã có vợ. Ai mà kết hôn rồi còn đi ngâm suối nước nóng với hội anh em nữa?

Thẩm Kinh Niên chen vào:
“Tôi nghĩ, đến lúc đó có khi chẳng còn cái ‘chúng ta’ nào đâu.”

Trong mười lời mời, Khúc Nhất Mạn từ chối Dung Tiễn đến tám lần. Anh ấy thường dùng chiến thuật “nhiều lần tích góp”, mỗi ngày hỏi một lần, cuối cùng kiểu gì cũng có kết quả.

Dung Tiễn phản bác:
“Đã là anh em, có thể nghĩ tốt cho nhau một chút không?”

Thẩm Kinh Niên:
“Thế nên tôi mới dùng từ ‘có thể’. Nghĩa là vẫn có khả năng trở thành ‘chúng ta’ mà. Vậy còn chưa đủ tốt sao?”

Dung Tiễn cạn lời. Đây là lời người nói sao? Thế cũng gọi là tốt ư?

Nhóm bốn người, giờ đã có ba người kết hôn. Điều này khiến anh ấy cảm thấy mình là kẻ đơn độc lạc lõng trong nhóm.
Nhưng may thay, bộ phim của Khúc Nhất Mạn cũng sắp đóng máy vào đầu tháng sau. Cô ấy vốn thích ngâm suối nước nóng, chắc lần này sẽ không từ chối.

Ôn Trình Lễ nhận được câu trả lời, lập tức nhắn cho Chúc Tòng Duy:
“Cuối tuần này, em chắc rảnh rồi, bà nội vẫn đang ở nhà.”

So với hồ bơi đơn điệu, suối nước nóng có vẻ phù hợp với tâm ý anh hơn.

Chúc Tòng Duy đọc tin nhắn, lòng bất giác dâng lên một chút mong đợi về suối nước nóng. Nếu bà nội khỏe hơn, cô hẳn sẽ muốn đưa bà đi cùng. Nhưng tiếc là, hiện tại không thể.

Cô hỏi lại:
“Cuối tuần nào cơ?”

Ôn Trình Lễ:
“Cuối tuần này.”

Chúc Tòng Duy ngạc nhiên:
“Nhanh vậy?”

Ôn Trình Lễ:
“Còn mấy ngày nữa, thế mà nhanh sao?”

Đối với anh, như thế đã đủ chậm lắm rồi.

Chúc Tòng Duy:
“Nhanh chứ. Đi suối nước nóng cũng phải chuẩn bị đồ đạc, đâu thể chỉ mang mỗi người tới được.”

Ôn Trình Lễ:
“Yên tâm, có thể như lần trước em chuẩn bị đồ ngủ vậy.”

Chúc Tòng Duy vẫn còn nhớ rõ lần thân mật khi cả hai chưa thật sự cởi mở với nhau. Cảm giác lúc đó và bây giờ hoàn toàn khác biệt.
Nhưng đồ bơi và váy ngủ lại không giống nhau chút nào.

Cô đáp:
“Lần này, em không cần thử nữa, cứ để lại là được.”

Ôn Trình Lễ:
“Ừ.”

Anh nắm rõ kích cỡ của cô, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là không biết cô có hài lòng với kiểu dáng hay không.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Chúc Tòng Duy cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô vốn chỉ định hỏi chuyện về bể bơi, thế nào lại thành ra định sẵn chuyến đi suối nước nóng vào cuối tuần rồi.
Nhất định là vì Ôn Trình Lễ quá biết cách nói chuyện.

Trong văn phòng không có việc gì làm, Chúc Tòng Duy cầm cuốn tiểu thuyết lần trước lên, đọc kỹ đến cuối, mặt bỗng chốc nóng bừng.
Quả nhiên, đúng như Phạm Trúc nói, các loại địa điểm trong truyện phong phú đến không ngờ, từ trong nhà ra ngoài trời, chỉ có điều không thể nghĩ ra chứ không có điều không làm được.
Cũng may, trong đoạn sau không có cảnh chơi đùa ở suối nước nóng.

Cô thầm nghĩ, có lẽ vì đã có cảnh hồ bơi rồi, nếu thêm nữa sẽ thành lặp lại, không đủ mới lạ.
Dù sao thì, chỉ cần Ôn Trình Lễ không nhìn thấy là được.

Chuyến đi suối nước nóng được định vào cuối tuần.
Mấy ngày trước khi đi, Chúc Tòng Duy dần hiểu tại sao bà lại muốn về đây sống cùng cô.
Ở đây mỗi ngày đều thoải mái nghỉ ngơi, buổi chiều nếu không muốn ngủ thì có thể tham gia mấy ván mạt chược trong nhà, không cần kéo người giúp việc làm tay chơi thứ tư nữa.
Đợi cô tan làm, ăn tối xong hai người sẽ cùng tản bộ trò chuyện trong vườn.
Khí sắc của Hà Thục Hoa rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều so với khi nằm viện, khiến nỗi lo trong lòng Chúc Tòng Duy vơi đi đáng kể.

Đến thứ Năm, đồ bơi được gửi tới Ôn viên.
Hôm đó Chúc Tòng Duy tan làm sớm, vừa về nhà đã mở mấy chiếc hộp quà, bên trong là đủ kiểu dáng đa dạng: đồ bơi liền mảnh, kiểu voan mỏng, ren mỏng, và cả kiểu dây đan quyến rũ, mỗi loại đều khiến cô choáng ngợp.
So với cô, đồ của Ôn Trình Lễ thì đơn giản hơn nhiều, thậm chí có bộ được gọi là “một set” nhưng thực ra chỉ có đúng một chiếc quần bơi.

Mặc dù việc chuẩn bị không lớn, nhưng trong nhà nhanh chóng biết được cuối tuần hai người sẽ đi chơi cùng nhau.
Hạ Quân còn ghé qua hỏi dò:
“Đi trong thành phố hay ra ngoài tỉnh?”
Chúc Tòng Duy đáp:
“Ngay trong Ninh Thành thôi ạ.”
Hạ Quân ồ lên:
“Chơi vui nhé, bà nội ở nhà có dì lo.”

Bà còn nhỏ giọng dặn dò:
“Nếu chưa định có em bé, nhớ dùng biện pháp cẩn thận.”
Chúc Tòng Duy đỏ bừng mặt. Bình thường cô không ngại bị nói chuyện này, nhưng người nói là bậc trưởng bối, thế nào cũng khó tránh khỏi xấu hổ.

Tuy vậy, lời nhắc của Hạ Quân khiến cô âm thầm chuẩn bị. Trước khi xuất phát, cô lén cất một hộp vào túi.
Ban đầu cô chỉ định mang hai cái, vừa đủ cho hai đêm cuối tuần. Nhưng nghĩ tới tình hình bình thường, cô tự nhủ “thà thừa còn hơn thiếu”.
Một hộp có mười cái, dù có điên cuồng thế nào cũng đủ dùng. Trừ khi Ôn Trình Lễ đột nhiên nổi điên, muốn vì chuyện này mà vào bệnh viện.

Chúc Tòng Duy không nhịn được bật cười. Chuyện đó chắc chắn không thể xảy ra.

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nằm ngay trong Ninh Thành, nhưng không ở trung tâm mà ở vùng ngoại ô, với diện tích rất lớn.
Chiếc xe chạy thẳng vào bên trong, qua cổng chính rồi theo lối đi riêng, lướt qua những đình đài lầu các trước khi dừng lại gần khu nhà suối nước nóng.

Mặc dù cũng là kiến trúc phong cách truyền thống nhưng Chúc Tòng Duy cảm thấy nó tuy đẹp nhưng không tinh tế bằng Ôn viên. Nghĩ lại thì, ở Ninh Thành, có mấy nơi sánh được với vẻ đẹp của Ôn viên?
Dù vậy, nơi này cũng đủ ấn tượng với không gian rộng rãi, phong thái độc đáo.

Họ được sắp xếp ở một căn biệt thự riêng biệt, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. Ngay cả ngôi nhà gần nhất cũng nằm cách rất xa.

Từ căn phòng chính, màn chắn gấp ngăn không gian với khu vườn bên ngoài. Đi vòng qua, Chúc Tòng Duy thấy một hồ nước nóng bốc hơi nghi ngút, xung quanh được bài trí tựa như tiên cảnh.
Ngoài ra, còn có một hồ nhỏ bên trong khu nhà.

Vì Ôn Trình Lễ có việc bận, Chúc Tòng Duy đến trước một mình.
Buổi chiều, người phục vụ mang trái cây và đồ ngọt tới. Cô ăn vài miếng rồi nằm trên ghế thư giãn, thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, Ôn Trình Lễ đã đến.

Chúc Tòng Duy vẫn còn chút mơ màng. Vừa quay lại phòng, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đang đứng đó. Góc nghiêng của anh, với đường nét gương mặt sâu và cuốn hút, khiến cô ngẩn ngơ.

Giọng cô mềm mại, khẽ cất lên:
“Anh đến từ khi nào vậy?”

Ôn Trình Lễ nghiêng người, tựa lưng vào khung cửa:
“Không lâu đâu. Em đang ngủ, anh không nỡ đánh thức.”

Anh liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Đúng lúc em tỉnh, mình đi ăn tối trước nhé?”

Chúc Tòng Duy khẽ gật đầu:
“Dạ, được.”

“Ăn ở nhà hàng hay để họ mang lên đây?”
“Xa không anh? Em thấy mình lười hẳn, chẳng muốn ra ngoài.”
“Đây gọi là hưởng thụ chính đáng.” Nói rồi, Ôn Trình Lễ gọi ngay cho nhân viên phục vụ, dặn họ mang bữa tối lên. “Chứ kiếm tiền để làm gì?”

Anh vươn tay xoa nhẹ lên má cô, bật cười khẽ:
“Để vợ tiêu tiền vui vẻ, cũng là động lực làm việc của chồng.”

Chúc Tòng Duy chớp mắt.
Lời anh nói khiến cô cảm thấy ấm áp, như được ai đó rót mật vào tai. Cô quyết định “thưởng” cho anh, cúi xuống hôn nhẹ vào tay anh vẫn còn đặt trên má mình.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn tay anh. Từ trước đến nay, luôn là anh đặc biệt yêu thích đôi tay của cô.

Vệt môi mềm mại để lại trên phần da tay gần ngón cái, ánh mắt Ôn Trình Lễ trở nên sâu thẳm. Anh thấp giọng: “Để dành cho lát nữa.”

Còn ra yêu cầu? Chúc Tòng Duy lườm anh, thản nhiên nói:
“Quá thời gian không chờ đâu.”

Bữa tối được mang đến rất đầy đủ. Ôn Trình Lễ đã căn dặn từ trước nên đồ ăn thức uống vừa đủ, không quá thừa thãi.
Sau khi ăn, họ tản bộ một vòng trong sân. Về phòng, Chúc Tòng Duy thấy anh đã tắm xong và thay đồ bơi.

Ôn Trình Lễ không mặc áo. Ban ngày bộ vest kín đáo che đi mọi thứ, nhưng giờ đây, làn da và cơ bắp hoàn toàn phô bày, từng đường nét kéo dài đến phần eo rồi khuất dưới chiếc quần bơi.
Anh bất ngờ ngẩng lên nhìn cô, giọng nói bình thản:
“Có nhận xét gì không?”

Chúc Tòng Duy liếc nhìn một cái, rồi lại liếc thêm cái nữa, cuối cùng mới lí nhí:
“… Rất vừa vặn.”
Chỉ là chiếc quần bơi hơi mỏng, làm nổi bật một chỗ… ngay cả khi chưa “hoạt động” cũng đã đẩy căng một góc quần.

Ôn Trình Lễ bật cười, điềm nhiên:
“Đi tắm đi.”

Chúc Tòng Duy bước vội qua người anh, chỉ cách một chút đã thấy rõ hơn.
Ừm… truyện cũng viết giống vậy mà.

Cô thay bộ đồ bơi kiểu voan nhẹ. Thực chất bên trong đã là một bộ hoàn chỉnh, nhưng vì lo ngoài trời có thể lạnh, cô khoác thêm một lớp voan mỏng bên ngoài.
Khi ra đến sân, Ôn Trình Lễ đang ngả người thư giãn trong hồ nước nóng.

Hơi nước mờ ảo bốc lên, bao phủ lấy anh, khiến dáng vẻ anh tựa như tiên nhân giáng trần.
Nghe tiếng bước chân, anh mở mắt, ánh mắt hướng về phía cô.

Điều đầu tiên lọt vào mắt anh là đôi chân, từ đó ánh nhìn dần dịch chuyển lên đôi chân trắng mịn, rồi đến bộ đồ bơi màu hồng nhạt lấp lánh ánh sáng, tựa như lớp vảy của nàng tiên cá.

Chúc Tòng Duy búi tóc thành một búi nhỏ gọn gàng, tùy ý nhưng lại càng toát lên vẻ trẻ trung, tự nhiên.
Thấy ánh mắt anh, cô học theo cách anh hay nói, hỏi ngược lại:
“Anh đang nhìn chỗ nào đấy ?”

Ôn Trình Lễ khẽ nhấc tay trong nước, nước chảy róc rách, giọng nói trầm ấm:
“Chỗ nào cũng nhìn”

“…”
Anh thật không biết ngại!

Thấy cô nghẹn lời, Ôn Trình Lễ cong khóe môi, nở nụ cười nhàn nhạt, rồi giơ tay về phía cô, dịu dàng nói:
“Xuống đây nào.”

Từ vị trí hiện tại, anh phải ngẩng đầu để nhìn cô. Cổ họng anh khẽ chuyển động, lộ rõ yết hầu, càng làm toát lên vẻ quyến rũ.
Chúc Tòng Duy thử chạm chân vào nước, cảm giác khá nóng. Cô hơi do dự, lại rụt chân về:
“Anh thấy nóng không?”

“Không đâu.” Ôn Trình Lễ thản nhiên: “Nhiệt độ thấp quá sẽ không ngâm được.”
“Cũng phải.”

Lối vào hồ nước nằm phía bên kia. Cô định đi vòng qua thì bất ngờ bị anh nắm lấy cổ chân. Bàn tay anh vẫn còn hơi ấm từ nước hồ, lòng bàn tay khô ráo, nóng rẫy.
“Xuống từ đây đi, khỏi mất công đi vòng.”

Anh khẽ vuốt v3 cổ chân cô hai lần trước khi thả ra, rồi lại đặt tay lên thành hồ, vẻ mặt thư thái.
Chúc Tòng Duy tinh nghịch, đáp trả bằng cách nhẹ nhàng giẫm vào lòng bàn tay anh một cái, sau đó lập tức rụt chân lại.

Ôn Trình Lễ cúi xuống nhìn tay mình, ánh mắt trầm ngâm:
“Có ý gì đây?”
“Ai bảo anh không cho em đi qua kia.”
“Ồ, vậy không thử thêm nơi nào khác à?”

Khác? Là sao?
Chúc Tòng Duy bị câu nói này làm cho đầu óc rối loạn. Cô nghi hoặc nhìn anh, nghiêm giọng hỏi:
“… Có phải anh lại đọc truyện gì rồi không?”

Tác giả có lời muốn nói:
Học tập là chìa khóa tiến bộ.

Bình Luận (0)
Comment