Biên tập: Ross
Chương 98: Bài kiểm tra
“Ồ.”
Tiểu Quýt rất ngoan, bố nói không được thì chắc chắn là không được. Trong chuyện này, cô bé luôn tin bố mình là người giỏi nhất, nên rất ít khi cãi lại.
Ôn Trình Lễ đặt cuốn vở xuống, dịu dàng hỏi: “Còn nữa, bố bị đánh hồi nào? Ai đánh?”
Tiểu Quýt đáp ngay: “Mẹ đánh bố đó, con nhìn thấy hết rồi!”
Hôm đó, cô bé ngủ ngay bên cạnh mẹ, chứng kiến cảnh bố lén thơm mẹ một cái, sau đó mẹ liền giơ tay lên đánh.
“…”
Ôn Trình Lễ đính chính lại: “Mẹ không dùng sức, không tính là đánh.”
Lúc đó, anh chỉ hôn nhẹ một cái thôi, là Chúc Tòng Duy tưởng có muỗi, vô tình vung tay trúng mặt anh.
Câu này mà để cô giáo đọc được, chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Tiểu Quýt lại “ồ” một tiếng: “Thì ra là vậy.”
Ôn Trình Lễ xoa nhẹ má con gái: “Con học ở đâu cái câu thì ra là vậy này?”
Tiểu Quýt không chút do dự: “Chú Dung dạy ạ.”
Bây giờ Khúc Nhất Mạn đã mang thai sáu tháng, Dung Tiễn luôn mong chờ có một cô con gái, thế nên dạo này thường xuyên đến nhà họ Ôn, cũng hay đưa Tiểu Quýt về nhà chơi.
Nghe nhiều rồi thành quen, cô bé liền học theo câu cửa miệng của chú.
Tiểu Quýt hớn hở nói tiếp: “Bố ơi, con kể bố nghe nè, chú Dung còn hỏi con có muốn làm con gái của chú ấy không.” Cô bé kiêu ngạo chống nạnh. “Con nói con mới không thèm!”
Ôn Trình Lễ nhướn mày: “Vậy sau đó thì sao?”
Sau đó?
Tiểu Quýt chẳng quan tâm, vì cô bé chỉ lo chờ bố khen mình thôi. Cô bé nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Sau đó bị dì Mạn Mạn đánh.”
Hóa ra, trong ký ức của cô bé, không chỉ có mình anh là người “bị đánh”.
Tiểu Quýt kéo kéo tay áo ba: “Bố ơi, sao bố không khen con?”
Ôn Trình Lễ cúi xuống nhìn cô bé, dịu dàng nói: “Bố đang nghĩ xem nên thưởng gì cho Tiểu Quýt.”
Đôi mắt cô bé sáng lên: “Vậy bố nghĩ ra chưa ạ?”
“Vẫn chưa, khó nghĩ quá.” Anh nhường lại quyền lựa chọn. “Vậy Tiểu Quýt muốn được thưởng gì nào?”
Tiểu Quýt chống cằm, mắt đảo qua đảo lại suy nghĩ. Một lúc sau, cô bé rụt rè nói: “Vậy… nếu con làm bài sai, bố có thể đừng giận con không?”
Giọng Ôn Trình Lễ vẫn nhẹ nhàng như trước: “Bố có giận con sao?”
Tiểu Quýt ngẩng lên nhìn anh, chăm chú quan sát một hồi: “Không thấy giống.”
“…”
Ôn Trình Lễ thật sự bật cười vì “giận”.
Thấy vậy, Tiểu Quýt cũng cười theo, nhào vào lòng bố: “Bây giờ con thấy rồi! Bố sẽ không bao giờ giận Tiểu Quýt đâu.”
Ôn Trình Lễ nhẹ vỗ lưng con gái. Có một cô bé đáng yêu thế này, ai mà nỡ giận chứ? Mỗi ngày vui mừng còn không hết nữa là.
**
Lúc Chúc Tòng Duy bước vào, cô hỏi: “Thế nào rồi? Con bé làm bài xong chưa?”
Ôn Trình Lễ đáp: “Cũng tạm.”
Nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì, chỉ cần sửa lại một chút là được.
Chúc Tòng Duy trêu chồng: “Xem ra kèm Tiểu Quýt học bài cũng không quá vất vả. Em thấy trên mạng nhiều phụ huynh tức đến ngất luôn ấy.”
Tiểu Quýt ôm chặt cuốn vở: “Con sẽ không làm bố tức ngất đâu!”
Ôn Trình Lễ gật đầu: “Ừ.”
Chúc Tòng Duy cố ý để anh kèm con học, vì sợ rằng mình sẽ không kiểm soát được cảm xúc.
Cô chưa từng dạy trẻ con, trong khi Ôn Trình Lễ lại rất kiên nhẫn và dịu dàng, nên anh chính là người thích hợp nhất.
Hơn nữa, anh còn tận hưởng công việc này, bởi vì đây là khoảng thời gian quý giá để hai cha con gần gũi nhau.
Đợi Tiểu Quýt ra ngoài, Ôn Trình Lễ mới kể lại câu chuyện “bị đánh” cho vợ nghe.
Chúc Tòng Duy cười đến mức không ngừng được.
“Nhưng mà con bé nói cũng đúng còn gì.” Cô giơ tay lên, đo khoảng cách trên mặt chồng. “Con thấy chẳng phải bố bị đánh sao?”
Ôn Trình Lễ thuận thế, cúi đầu đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay cô.
**
Từ trên xuống dưới trong nhà họ Ôn, ai cũng nghĩ Tiểu Quýt rất thông minh, chắc chắn không có vấn đề gì về học tập.
Ban đầu, Ôn Trình Lễ cũng nghĩ như vậy.
Nhưng sau này, anh phát hiện mình quá chủ quan.
Sự thông minh của Tiểu Quýt nằm ở chỗ, cô bé luôn hiểu rõ yêu cầu của đề bài, phần lớn đáp án đều đúng và hợp lý.
Chỉ là… không hợp với đáp án trong sách giáo khoa.
Ôn Trình Lễ đương nhiên không tức đến ngất, nhưng cũng không thể nói là chuyện dễ dàng.
Càng lớn, cô bé càng lên lớp cao hơn, bài tập cũng ngày càng khó. Và rồi, chuyện thi cử cũng bắt đầu.
Hầu hết các vấn đề đều liên quan đến môn Ngữ văn, còn lại các môn khác thì toàn điểm tuyệt đối. Giáo viên dạy Ngữ văn không ít lần phải vò đầu bứt tai.
Hôm nay, Ôn Trình Lễ đến đón Tiểu Quýt tan học. Giáo viên đứng ngay cửa lớp, khéo léo nhắc nhở anh: “Phụ huynh của Cảnh Ninh, môn Ngữ văn của cô bé không được tốt lắm. Còn nữa, anh nên hướng dẫn con học thêm những nội dung mang tính tích cực hơn.”
Ôn Trình Lễ chưa kịp xem bài kiểm tra của hôm nay, không biết Tiểu Quýt đạt bao nhiêu điểm, cũng không rõ con bé đã viết gì trong bài làm.
Vậy nên, anh không chắc giáo viên nói đúng hay con gái anh mới là người đúng.
Chỉ đơn giản đáp: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Về chuyện này, anh sẽ không vội vàng quy kết là lỗi của con gái, vì nếu lầm thì sẽ khiến con bé thất vọng và buồn bã.
Tiểu Quýt chưa biết giáo viên đã “mách” chuyện này, vẫn ngoan ngoãn nắm tay bố, lên xe cùng anh.
Ôn Trình Lễ hỏi:
“Hôm nay con bị cô giáo phê bình à?”
Tiểu Quýt vừa ăn kẹo vừa ngọt ngào đáp:
“Không có đâu ạ, bố! Hôm nay thầy còn khen con là thiên tài nữa đó!”
Ôn Trình Lễ đoán có lẽ cô đang nói mỉa, nhưng Tiểu Quýt lại không nhận ra.
Thông thường, anh sẽ kiểm tra bài vở của con khi về nhà, nhưng lần này anh mở cặp sách ra ngay trên xe. Bên trong toàn là đồ chơi do các bạn tặng.
Tiểu Quýt rất được yêu thích ở trường, lại hào phóng, ai tặng một món đồ, cô bé sẽ tặng lại hai món, vì thế ai cũng thích tặng quà cho cô bé.
Bài kiểm tra Toán và Tiếng Anh đều đạt điểm tuyệt đối, nhưng bài kiểm tra Ngữ văn thì chỉ vừa đủ điểm qua.
Ôn Trình Lễ không đặt nặng thành tích, anh không phải một người bố nghiêm khắc, mà chú trọng hơn đến tư duy của con.
Tuy nhiên, lời nhắc nhở của cô giáo khiến anh cẩn thận xem xét kỹ bài kiểm tra.
Ngay câu thứ ba đã bị trừ điểm. Đề bài yêu cầu viết từ đúng dựa trên phiên âm pinyin:
Cụm từ “shi shou”, Tiểu Quýt viết là “尸手” (tay của xác chết).
Kết quả là một dấu gạch chéo đỏ rực.
Ôn Trình Lễ khẽ cười, thảo nào giáo viên bảo phải “tích cực hơn”.
Anh hỏi:
“Lúc viết con không thấy có gì sai à?”
Tiểu Quýt ghé lại nhìn, nghiêm túc đáp:
“Chắc chắn thầy chấm sai rồi! Người chết cũng có tay mà, sao lại sai chứ?”
Do công việc của mẹ, cô bé chưa từng tận mắt thấy xác chết, nhưng đã nghe nói nhiều, nên khi nói về vấn đề này, cô bé không hề sợ hãi.
Nghe qua, thực sự cũng có lý.
Ôn Trình Lễ kiên nhẫn giải thích:
“Đây không phải một cụm từ cố định. Bình thường con có thể nói vậy, nhưng khi làm bài thì không được viết thế. Hiểu chưa?”
“Dạ…”
Tiểu Quýt chán nản đáp.
Phần điền thành ngữ sau đó lại có vấn đề tương tự.
Câu điền khuyết “( )容( )表”, cô bé điền là “遗容遗表” (di dung, di biểu – chỉ vẻ ngoài của người đã khuất).
Ôn Trình Lễ nhíu mày:
“Con học từ này ở đâu?”
Tiểu Quýt hồn nhiên trả lời ngay:
“Mẹ dạy con!”
Lúc nhỏ, Ôn Trình Lễ từng dẫn Tiểu Quýt đến nhà tang lễ đón mẹ vài lần. Sau này, khi cô bé lên năm tuổi, nếu tan học sớm, người nhà sẽ đưa cô bé đến công ty của anh. Nếu anh không có ở đó, cô bé sẽ được đưa đến chỗ mẹ.
Thế nên, cô bé đã nghe qua rất nhiều từ ngữ liên quan đến “cái chết”.
Ôn Trình Lễ tưởng chừng như đó là giới hạn cuối cùng, nhưng khi nhìn đến phần bài tập cuối cùng – bài tập viết câu dựa vào hình ảnh, anh bỗng trầm mặc.
Bức tranh vẽ một con rồng, yêu cầu học sinh viết nó là gì và có tác dụng gì.
Tiểu Quýt viết:
“Công ty của mẹ con có dịch vụ ‘một con rồng’*, có thể giúp người ta hóa thành tro.”
(*Một con rồng – chỉ dịch vụ trọn gói.)
Ôn Trình Lễ đưa tay xoa trán.
Bỗng chốc, đây đúng là một vấn đề lớn.
Anh quan sát con gái thật kỹ, phát hiện cô bé vốn rất lạc quan và vui vẻ. Nhưng mỗi lần ghép từ hay đặt câu, nội dung lại có phần u ám, khó trách giáo viên phải nhắc nhở.
Buổi tối hôm đó, bài kiểm tra này mang lại trận cười sảng khoái cho cả gia đình, còn mẹ Tiểu Quýt – Chúc Tòng Duy, thì chỉ biết câm nín.
Riêng Tiểu Quýt chẳng bận tâm lắm, cô bé ngoan ngoãn hứa với mẹ rằng lần sau sẽ không viết về “cái chết” nữa.
Và thế là, lần sau, cô bé đổi sang một cách diễn đạt “ít tích cực” theo một kiểu khác…
Từ năm lớp một, sau khi hết cảm giác mới mẻ ban đầu, Tiểu Quýt bắt đầu cảm thấy đi học cũng giống như bố mẹ đi làm.
Dù vậy, cô bé vẫn luôn cố gắng làm tốt mọi thứ.
Càng lớn, cô bé càng cao hơn hẳn bạn cùng trang lứa, nổi bật giữa đám đông.
Một ngày nọ, Tiểu Quýt kể với Ôn Trình Lễ một bí mật:
“Bố ơi, con nghĩ anh Viễn Tranh thích chị Trăn Trăn, mà chị Trăn Trăn cũng thích anh ấy.”
Chuyện này, người lớn ai cũng rõ. Hai đứa trẻ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng tốt.
Ôn Trình Lễ hỏi:
“Sao con biết?”
“Chị Trăn Trăn cố tình nói rằng mình nhận được quá nhiều thư tình, không có chỗ để cất, rồi nhờ anh Viễn Tranh mang về giúp. Nhưng từ đó chẳng ai thấy lại mấy bức thư ấy nữa! Mỗi lần chị ấy hỏi, anh Viễn Tranh chỉ bảo “quên mất ở nhà”.”
Ôn Trình Lễ nhướng mày, sau đó kể lại chuyện này với Thẩm Kinh Niên.
Hai nhà không quản chuyện này, dù sao bọn trẻ vẫn còn nhỏ. Nếu sau này có thành đôi, cũng chẳng có gì không tốt, vì đã quá hiểu rõ nhau.
Người duy nhất không vui, có lẽ là Thẩm Kinh Niên.
Anh cười hỏi con gái:
“Sao con chắc chắn là chị ấy cố tình?”
Tiểu Quýt chớp mắt tinh nghịch:
“Vì con cũng là con gái mà! Nếu chị ấy thực sự muốn lấy lại thư, chị ấy đã tự đến nhà anh Viễn Tranh lấy từ lâu rồi! Mà nếu anh ấy thật sự muốn trả lại, thì cũng đã chủ động mang sang nhà họ Thẩm rồi.”
“Anh Viễn Tranh cũng cố ý nữa.” Cô bé hạ giọng, vẻ mặt như đang chia sẻ một bí mật động trời. “Mỗi lần chị Trăn Trăn nhắc đến thư, anh ấy đều bình thản bảo chị ấy qua nhà lấy. Nhưng chị ấy đã đến đó bao nhiêu lần, mà chưa từng lấy lại được một bức nào!”
Cô bé đúng là đã quan sát rất tỉ mỉ!
Ôn Trình Lễ dặn dò cô bé:
“Bây giờ, quan trọng nhất vẫn là việc học. Nếu sau này con có thích ai, cũng đừng làm điều gì tổn thương bản thân.”
Tiểu Quýt giờ đã ra dáng một thiếu nữ. So với hồi nhỏ giống anh, bây giờ khí chất của cô bé lại càng giống Chúc Tòng Duy hơn—bề ngoài trầm tĩnh, nhưng bản tính thì lại chẳng yên lặng chút nào.
Ôn Trình Lễ hỏi:
“Vậy bây giờ con có thích ai chưa?”
Cô bé lập tức trả lời:
“Có rồi, có rồi!”
“Ai?”
Vẻ mặt Ôn Trình Lễ trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán. Chỉ cần biết tên cái cậu nhóc đó, anh sẽ âm thầm tìm cách “chia rẽ” ngay.
Tiểu Quýt nghiêng đầu, chớp mắt tinh nghịch:
“Nhiều lắm, nhiều lắm!”
Con gái anh… có vẻ là một kẻ “đa tình” đây.
Cô bé cười rạng rỡ:
“Con thích bố, thích mẹ, thích bà nội, các bác, các anh chị… Ai con cũng thích hết!”
Lời tác giả:
Chương về bé cưng đến đây là kết thúc rồi!