Cố Tổng Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao

Chương 28


Niệm Nguyệt Sơ khóa cửa hàng, kiểm tra kĩ một lần nữa trước khi rời đi.
Thời tiết mùa hạ mấy nay thường biến động, buổi tối hoặc đêm rất hay có cơn giông kéo đến.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn bụi đang bay tứ tung, đưa ánh mắt buồn nhìn ra phía đối diện.

Bên đó là một biển lớn, phía xa đen tối có vài chấm xanh đỏ báo hiệu.
"Sắp mưa nữa rồi!"
Niệm Nguyệt Sơ khẽ cảm thán.
Cô đeo túi, đi bộ trở về.

Chỗ làm này không gần cũng không xa so với nhà cô, chỉ là hôm nay nổi hứng muốn đi bộ để ngắm nhìn lại khung cảnh quen thuộc ngày ngày vẫn đi qua.
Một chiếc xe đỏ băng trên đường cái, khi lướt qua Niệm Nguyệt Sơ, bên trong là nụ cười nhếch mép đầy thích thú của người đàn ông phía sau.

Anh ta giương đôi mắt cáo già nhìn Niệm Nguyệt Sơ, vô cùng đểu cáng lên tiếng.
"Niệm Nguyệt Sơ, gặp lại rồi!"
Nói xong, người đàn ông đưa mắt về phía người lái xe, ung dung hỏi.
"Cậu nói xem, gặp lại người quan trọng như thế, phải tặng quà gì mới hợp đây?"
Người tài xế sợ run người, vội vàng khuyên ngăn.
"Cậu chủ, cậu chớ làm càn."
"Vậy sao? Tôi sẽ không làm càn...!" Tôi sẽ trực tiếp hủy hoại cô ta.
Người đàn ông vừa nhếch môi vừa nghiến răng.

Anh ta giấu vế sau trong lòng nhưng lại đem nó đi châm thành một mồi lửa.

Những toan tính trong lòng như những những hạt nở, từ một biến hóa thành rất nhiều suy nghĩ xấu xa.
Niệm Nguyệt Sơ mấy nay luôn cảm thấy bất an trong lòng.

Cô làm việc gì cũng không tập trung.
"Đạo tăng, cốc nước của chị tràn rồi kìa."
Dương Dực đi đến, nhắc nhở Niệm Nguyệt Sơ.
"Hử?"
Niệm Nguyệt Sơ thôi miên man, nhìn xuống chỗ tay đã bị ướt do nước tràn qua, thở nhẹ một hơi.

Cô lấy rẻ gần đó, lau đi chỗ nước.

"Chị có chuyện gì à? Mấy nay cứ như người mất hồn thế? Hay là bên kia không đồng ý hợp tác?"
"Không phải, chỉ là tôi hơi không khỏe."
"Em đã nói bao lần rồi, phải để đầu óc thư giãn.

Nghĩ nhiều cũng ảnh hưởng sức khỏe đấy.

Bớt bớt lại.

À, chuyện bên kia thế nào rồi? Họ đồng ý hợp tác với mình chứ?"
"Ừm...!Chưa biết.

Tí đi gặp mặt trao đổi mới rõ được."
"Đạo tăng, chị đừng lo.

Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Nghĩ nhiều ảnh hưởng sức khỏe lắm.

Chị xem, nhìn chị cứ như một cơn gió cũng có thể cuốn bay."
"Được rồi.

Tôi biết rồi."
"Biết mà có bao giờ nghe đâu!"
Dương Dực mắng hờ cô.

Thật ra Niệm Nguyệt Sơ không gầy đến mức trơ xương nhưng chỉ là nét mặt và mọi thứ toát ra luôn khiến người ta có cảm giác u uất, sầu vương kém khí sắc.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn Dương Dực, bất lực lặp lại câu "Nhớ rồi." hai lần tiếp đó trở ngược vào phòng làm việc, lấy túi sách rời khỏi phân xưởng.
Niệm Nguyệt Sơ ngồi vào ghế, gian phòng này được bày trí đơn giản và thoáng mát theo tông lạnh.

Hôm nay cô có hẹn với ông chủ của điền trang cam.
Khi nhận được tin mời hẹn gặp, Niệm Nguyệt Sơ có chút bất ngờ nhưng cô lại nghĩ hẹn gặp cũng chỉ là bước khởi đầu, theo sau vẫn còn rất nhiều bước, cũng chưa nói lên được điều gì to lớn.
Niệm Nguyệt Sơ ngồi nghịch cốc nước vài phút thì đối phương tới.

Cô lập tức trở về bộ dáng nghiêm túc, đứng dậy nhìn về phía cửa.


Chỗ này là do đối phương đặt, người đó cũng vừa nhắn cô xin lỗi vì sẽ đến trễ.

Thế nên Niệm Nguyệt Sơ không nghĩ nhanh như vậy đã xuất hiện.
Tuy nhiên khi dáng dấp và khuôn mặt người đàn ông lộ rõ Niệm Nguyền Sơ lại mong tốt nhất anh đừng đến.
Niệm Nguyệt Sơ hơi mím môi, phức tạp đè nén nội tâm nhiễu loạn.
Ánh mắt anh và Niệm Nguyệt Sơ trực diện giao nhau, cho tới khi người đàn ông đó mỗi lúc một gần, cô mới thu hồi ánh nhìn.
Anh mặc sơ mi trắng, quần âu đen, dáng người to lớn nổi bật.

Giá trị nhan sắc của người đàn ông này đương nhiên khỏi phải bàn.

Nếu so với lúc trước thì càng thăng hạng hơn.
Anh phủ thêm dáng vẻ phong trần, vân sương đĩnh đạc, trầm ổn, góc cạnh được đẽo tạc rõ nét nhưng mang thêm hơi thở của sự trưởng thành, trầm tĩnh thản nhiên đặt mọi thứ trong mắt.
Người đàn ông này càng ngày càng có sức hút.

Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều, bây giờ trên người luôn mang theo sự áp chế mạnh mẽ với xung quanh.

Lại mang sự kiêu ngạo tỏa ra từ khí chất.

Khó lòng áp chế.
Niệm Nguyệt Sơ cụp mắt, đưa tay ra mời đối phương rồi ngồi xuống, làm ra bộ dáng tự nhiên nhất.
Cô không biết mọi sự trùng hợp hay là cố ý nhưng có một điều đã chạm mặt rồi chắc chắn muốn rút lui cũng khó.

Thôi thì miễn cưỡng ăn tạm bữa ăn này rồi lấy cớ về sớm.

Chuyện hợp tác kia có lẽ phải tìm bên khác rồi.
Niệm Nguyệt Sơ phóng tiêu cự về phía người đàn ông lúc này đang sống động và gần gũi ngay trước mặt, khoảng cách hai người chỉ bằng một sải tay.

Niệm Nguyệt Sơ ngồi yên tại vị trí, hơi cúi đầu nhìn về phía bàn ăn.
"Xin lỗi vì đã tới muộn, mong cô Đa không thấy phiền."
Cố Thời Kha lên tiếng giải tỏa bầu không khí xa cách, cũng là giữ phép lịch sự xã giao tối thiểu.
Niệm Nguyệt Sơ khẽ cười, nụ cười giống như thiếu nữ những năm 90, mang nét hoài cổ dịu dàng.

"Tôi không vấn đề gì."
Cố Thời Kha đưa menu cho cô chọn.

Niệm Nguyệt Sơ khéo léo từ chối.

Cuối cùng các món được dọn lên đầy ắp một bàn ăn.
"Tôi đã xem qua dự án bên cô, ý tưởng rất hay."
Cố Thời Kha nghiêm túc nhận xét.

Anh lạnh lùng, lời nói trầm thấp, giống như một quân vương ngạo mạn tinh tường.

Loại hấp dẫn này được vô hình tỏa ra bởi mị lực của người vừa giỏi vừa đẹp.
"Cảm ơn Vương tổng."
Niệm Nguyệt Sơ không biểu hiện rõ sắc thái gì, chỉ luôn giữ nụ cười nhã nhặn trên môi.

Cô cũng không có ánh mắt mê muội như nhiều người khác nhìn anh.

Câu trả lời đơn giản bởi cô biết người đàn ông này không còn thuộc sở hữu của mình.

Mà cô lại càng không dám dây dưa với anh.
Vốn dĩ hôm nay đến bởi vì nhìn trong email đề tên anh là Vương Nghiễm.

Nếu cô biết Vương Nghiễm chính là anh, cô chạy còn không kịp.
Sự mất tập trung thoáng qua của Niệm Nguyệt Sơ được kéo về bởi câu hỏi của anh.
"Cô Đa, cô tới Dương Hạ lâu chưa?"
"Tôi ở đây được hơn năm rồi."
"Vậy cô có thể giới thiệu vài địa điểm thú vị không? Tôi muốn xem thử Dương Hạ có gì vui."
"Thật ngại quá.

Tôi ít khi đi đâu, không thể giúp ngài việc này rồi."
Mồi nhử được thả xuống, con cá phũ phàng bơi đi.
"Không sao.

Nên ăn thôi, đồ ăn để lâu mất ngon."
Cố Thời Kha nhắc nhở, đảo đầu đũa gắp cho cô một ít thức ăn.
Niệm Nguyệt Sơ cảm ơn một tiếng, nhìn đồ ăn trong bát, mỉm cười cố gắng vui vẻ ăn.
"Cô Đa, cô nghĩ sao về một người hay cười?"
Niệm Nguyệt Sơ thấy anh nhìn về phía bức tranh treo trên tường, lòng như bị bão táp thổi qua.


Cô chưa thể thích ứng với sự khác lạ này của anh.

Trước đây cũng chưa bao giờ thấy anh hỏi nhiều như vậy.

Hay bây giờ cương vị của bọn họ khác nên cách giao tiếp cũng khác?
"Người hay cười cũng có hai loại.

Hoặc là do tính cách, hoặc là bởi trải qua quá nhiều đau thương nên buộc phải cười."
"Vậy Đa tiểu thư hẳn là vế sau đi."
Cố Thời Kha nhìn cô, trầm ngâm nhận định.

Anh giữ ánh nhìn một lúc, rất trực tiếp đặt cô vào trong mắt.
Niệm Nguyệt Sơ không trả lời, né tránh sự nóng bỏng lộ liệu của đối phương với mình.

Cô không hiểu người đàn ông tâm tư sâu kín này có ý gì.

Ngược lại cô nghi ngờ anh giả vờ không quen biết hơn.

Thôi kệ đi.

Việc này cũng không đáng để để tâm.

Cô cảnh giác cao độ là được.
"Đa tiểu thư có bạn trai chưa?"
"Vương tổng, nếu không nói về công việc, tôi nghĩ chúng ta không cần mất thì giờ thêm."
Người đàn ông bỗng thêm vài phần hứng thú, môi cong lên như vầng trăng khuyết.

Anh để lại một nhận xét xoa dịu, không chú để tâm đến sự lạnh lùng của Niệm Nguyệt Sơ.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, người đàn ông sớm đã quay trở về dáng vẻ nghiêm túc, thật sự chỉ bàn luận đến công việc.
Niệm Nguyệt Sơ và anh cùng đi xuống đại sảnh để về.

Trước khi người đàn ông này lên xe, anh ghé tới gần, thu Niệm Nguyệt Sơ vào trong mắt, nghiêm túc nói nhỏ.
"Thật muốn biết cô Đa đã trải qua những gì."
Niệm Nguyệt Sơ mím môi, coi như không nghe thấy gì.

Đến khi xe anh đi khuất bóng mới dám buông bỏ lớp ngụy trang.
Muốn biết cô trải qua những gì ư? Thật nực cười! Chẳng phải anh chính là nhân vật chính mở đầu câu chuyện à?.

Bình Luận (0)
Comment