Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 138

Chương 138

Cô rất sợ anh. Sợ hơn cả lúc trước nhìn thấy anh trong chung cư.

Đôi mắt Khiết Thần càng lúc càng tối xuống. Môi anh mím chặt. Khuôn mặt tuấn tú khiến người khác không thể nhìn thấu. Bàn tay anh thì siết lại.

Anh không nói gì, chỉ đứng im ở đó. Hứa Tịnh Nhi không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Cô vốn mới đạp chăn ra nên hơi lạnh, giờ bầu không khí này lại càng khiến cô trở nên lạnh hơn. Cơ thể cô không ngừng run rẩy.

Bỗng nhiên, cô thấy Khiết Thần đưa tay về phía mình. Cô co rúm người theo phản xạ. Khiết Thần đanh mắt. Tay anh khựng lại, nhưng nhanh chóng lại đưa về phía cô.

Hứa Tịnh Nhi cứ thế trượt qua đầu bên kia. Anh chộp lấy cổ tay cô một cách chính xác và kéo cô lại một cách dễ dàng.

Cô nín thở. Hai tay hai chân bắt đầu giãy giụa. Cô không muốn bị anh hành hạ thêm một chút nào nữa. Thế nhưng tay Khiết Thần giống như gọng kìm kẹp chặt cổ tay cô. Cô không thể nào nhúc nhích, đành dùng tay còn lại cạy ra, cạy không được thì cô cắn.

Khiết Thần không ngờ cô lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Anh vừa bị cô cắn vừa bị cô đạp. Anh bỗng nổi đóa lên bèn ghì tay cô xuống giường bệnh. Tay còn lại anh nhanh chóng kéo chăn trùm lên người cô. Cả tay và chân cô đều bị bọc trong chăn để cô không giãy giụa được nữa. Anh ôm cô vào lòng và cũng nằm xuống. Cách một lớp chăn, anh ôm cô thật chặt khiến cô không thể cử động.

Hứa Tịnh Nhi vẫn không chịu bị khuất phục. Cô nghiến răng, nhìn chăm chăm Khiết Thần, còn ra sức đối kháng lại với anh.

Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn cô chăm chăm. Anh nhếch miệng giống như đang cười cô rằng cô không biết tự lượng sức mình.

“Cô tưởng tôi định làm gì cô sao?”, người đàn ông trầm giọng mang theo vẻ lạnh giá.

“Ông nội mong cô mau khỏe, không muốn làm phiền tôi thì đừng chỉ biết nói miệng”.

Lời của anh khiến cho Hứa Tịnh Nhi đang giãy giụa bỗng phải khựng lại.

Vậy là, Khiết Thần không phải cố ý muốn giày vò cô mà chỉ là muốn bọc chặt lấy cô để cô không bị lạnh khiến bệnh càng nặng hơn và lâu bình phục hơn mà thôi.

Cả hai gối chung một gối đầu, nằm thật gần. Khiết Thần nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong ánh mắt cô bèn hừ giọng: “Hứa Tịnh Nhi, nếu tôi thật sự định làm gì cô thì cô cho rằng cô đủ sức chống lại tôi chắc?”

Dừng lại một lúc, anh lại liếc nhìn cô, cố ý dừng lại ở ngực cô và nói: “Huống hồ, tôi cũng kén lắm”.

“…”

Anh lại nói y nguyên những lời mà trước đó cô từng nói với anh.

Vâng, ngực cô không to bằng Tô Tử Thiến nên anh khinh thường, nên anh không thích. Cô luôn biết điều đó nên không cần anh nhắc nhở.

Dù sao hai người họ cũng ghét nhau sẵn rồi, chi bằng tránh xa nhau ra một chút.

Muốn cô mau hồi phục thì anh không cần phải làm theo những gì bị ông nội ép. Mà anh nên giống như trước đây, đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Như vậy cô còn có thể bình phục nhanh hơn.

Hứa Tịnh Nhi không muốn khóc nhưng sống mũi cứ cay cay. Mắt cô bỗng trở nên nhạt nhòa. Cô không có cách nào đẩy ra khỏi Khiết Thần, đành phải để anh ôm như thế. Lưng cô hướng về phía anh để anh không nhìn thấy cô đang khóc.

Dù Khiết Thần không nhìn thấy nhưng vì cô đang trong lòng anh, hai người ở gần nhau như vậy nên anh vẫn cảm nhận được cơ thể cô, bờ vai cô đang khẽ run lên.

Anh nhìn vai cô. Trong chớp mắt, anh nhớ lại đêm hôm đó. Anh ngồi ở hàng ghế sau của rạp chiếu phim, nhìn cô ngồi phía trước. Cả bộ phim, cô đều rơi nước mắt và bờ vai cũng run lên như thế.

Bình Luận (0)
Comment