Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 164

Chương 164

Cô lấy từ trong túi ra một bình đựng nước ấm, mở nắp và rót nước ra đưa cho người đàn ông: “Anh vẫn ổn chứ?”

Người đàn ông nhận lấy. Giọng anh ta khẽ run run: “Cảm ơn, đỡ hơn chút rồi”.

Hứa Tịnh Nhi nhướn máy. Giọng nói của người đàn ông không ngờ lại dễ nghe đến vậy. Cô nhìn người đàn ông, thấy tay chân anh ta toàn là vết thương bèn nói: “Có cần tôi đưa tới bệnh viện không?”

Người đàn ông lúc này đã bình tĩnh trở lại: “Không cần, vết thương nhỏ thôi. Tôi chỉ là…bị bệnh sợ đám đông. Giờ người ít đi rồi, có thể thở được rồi”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu, lập tức hiểu ra vì sao vừa rồi anh ta lại bị ngã không dậy nổi. Nhưng dù sao anh ta cũng là người lạ nên cô không hỏi nhiều.

Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng mang theo vẻ cầu xin: “Tôi muốn xin cô một điều, không biết cô có thể giúp tôi không”.

“Anh nói đi”.

“Mặc dù hơi mạo muội nhưng cô có thể đưa tôi về chỗ ở được không. Tôi e rằng giờ bản thân chẳng thể nào tự đi một mình được”.

Hứa Tịnh Nhi chẳng phải người tốt gì cho cam. Nhưng thấy anh ta yếu ớt như vậy, hơn nữa có lẽ buổi phỏng vấn hôm nay cũng đã bỏ lỡ, vậy thì…làm người tốt làm tới cùng vậy.

“Đi thôi!”

Hứa Tịnh Nhi lái xe đưa người đàn ông tới một khu dân cư cap cấp. Người đàn ông dựa vào ghế giả vờ ngủ. Có thể thấy anh ta khó chịu tới mức nào. Sau khi chiếc xe dừng lại, cô khẽ lay người đàn ông: “Tới rồi”.

Người đàn ông từ từ mở mắt. Anh ta im lặng vài giây, bình tĩnh trở lại rồi mấp máy môi và gắng gượng nói ra vài từ: “Cảm ơn cô”.

Hứa Tịnh Nhi cười, chớp mắt đầy tinh nghịch: “Không cần cảm ơn!”

Người đàn ông bị trêu chọc, cuối cùng cũng mỉm cười nho nhã. Sau đó người này lấy từ trong túi ra hộp danh thiếp, đưa cho Hứa Tịnh Nhi: “Đây là danh thiếp của tôi. Tôi có thể lưu danh thiếp của cô được không?”

Hứa Tịnh Nhi lịch sự nhận lấy. Cô liếc nhìn dòng tên được viết trên tấm danh thiếp. Đôi mắt đen láy của cô lập tức sáng rực.

Có câu nói: Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.

Hứa Tịnh Nhi nhìn dòng chữ được in trên tấm danh thiếp, suýt nữa thì cô hét lên. Bởi vì dòng tên được viết trên đó chính là Lâm Vũ Hàm!

Niềm vui tới quá bất ngờ. Hứa Tịnh Nhi nhìn người đàn ông với vẻ không dám tin. Cô quay qua nhìn, khẳng định chắc chắn đây chính là Lâm Vũ Hàm mà mình cần tìm chứ không phải là người cùng họ cùng tên.

Vừa rồi anh ta luôn cúi đầu, mũ lại kéo rất thấp che gần hết nửa khuôn mặt, cộng thêm bộ râu hình chữ bát nên cô nhất thời không liên tưởng ra anh ta với người đàn ông khôi ngô, tuấn tú trong hình.

Giờ anh ta ngẩng đầu lên. Hứa Tịnh Nhi cẩn thận quan sát thì đúng là cùng một người thật.

Lâm Vũ Hàm nhìn ánh mắt của cô với vẻ khó hiểu: “Sao thế, trên mặt tôi dính gì à?”

Hứa Tịnh Nhi cố gắng không kích động. Cô hít một hơi thật sâu, giữ giọng bình tĩnh và lên tiếng: “Không có! Chỉ là…tôi cảm thấy anh khá đẹp trai nên nhìn lâu hơn chút mà thôi!”

Bình Luận (0)
Comment