Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 213

Chương 213

“Ồ, em đâu có tìm anh ấy đâu!”

Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt giảo hoạt.

Cô Lâm biết nhưng không vạch trần, chỉ bụm miệng cười và tiếp tục đưa ra thêm thông tin: “Cậu chủ về lúc sáng sớm, sau đó tới phòng sách làm việc rồi. Không cả nghỉ ngơi luôn”.

“Dạ!”

Hứa Tịnh Nhi đáp lại một tiếng rồi chuồn vào trong bếp.

Cô định đợi Khiết Thần đi ra để cùng ăn sáng với anh, tiện thể hỏi luôn chuyện kia. Nhưng Khiết Thần chẳng có động tĩnh gì. Hứa Tịnh Nhi thì đứng ngồi không yên. Thế là ăn sáng xong cô bèn pha một tách café, mang tới phòng sách và khẽ gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh gì. Hứa Tịnh Nhi nghĩ có lẽ anh đã ngủ nên vặn tay nắm, sau đó thò đầu vào nhìn.

Bất ngờ đối diện với ánh nhìn liếc xéo tới của Cố Khiết Thần, trái tim cô khẽ run lên, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhỏ giọng nói: “Tôi pha cho anh một tách cà phê, anh muốn uống không?”.

Cố Khiết Thần gõ bàn phím một lúc, sau đó mới uể oải đáp: “Vào đây đi”.

Hứa Tịnh Nhi đặt cà phê lên bàn, lặng lẽ đẩy đến bên cạnh tay anh, duy trì nụ cười nói: “Không thêm đường, ít sữa, đúng không?”.

Lông mi dài của Cố Khiết Thần rung rung gần như không thể nhìn thấy, rủ mí mắt xuống nhìn chằm chằm tách cà phê còn bốc khói đó, giọng nói bỗng hạ thấp: “Cô còn nhớ à?”.

Đường nhìn của Hứa Tịnh Nhi cũng rơi lên tách cà phê, gật đầu: “Tôi nhớ”.

Mọi thứ về Cố Khiết Thần thật ra cô đã rất muốn quên đi, nhưng những kí ức đó giống như khắc vào xương tủy cô, muốn quên lại không quên được.

Cố Khiết Thần bưng cà phê lên, chậm rãi uống một ngụm, nhiệt độ vừa thích hợp, mùi vị cũng thích hợp.

Thấy vẻ hài lòng của anh, Hứa Tịnh Nhi biết mình nịnh đúng rồi. Trước kia Cố Khiết Thần luôn rất bận, anh thức đêm làm việc, nếu cô ở bên cạnh sẽ pha cà phê cho anh nâng cao tinh thần.

Anh uống hai hớp, sau đó đặt tách xuống, cầm một tài liệu lên, xem ra là định tiếp tục làm việc.

Hứa Tịnh Nhi không muốn làm phiền anh, đang định quay người ra ngoài thì lại thấy ngón tay anh xoa xoa mi mày. Gương mặt tuấn tú hiện rõ sự mệt mỏi, râu cũng mọc đầy quanh miệng.

Nghĩ tới lời cô Lâm nói, cô lại dừng bước chân, hỏi: “Anh có cần đi ngủ một lát không? Công việc lâu dài phải làm lâu dài mà”.

Nếu là trước kia, cô sẽ không nói như vậy mà kéo anh đi ngủ luôn. Nhưng quan hệ giữa bọn họ bây giờ không cho phép cô làm vậy, chỉ đành khuyên nhủ, dù không biết có khuyên nổi không…

Quả nhiên, Cố Khiết Thần lạnh lùng từ chối: “Không cần, cô ra ngoài đi”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn quản anh nữa, nhưng ai bảo cô có việc cần nhờ chứ? Cô đứng im tại chỗ vài giây, cuối cùng đi đến sau lưng anh, nhấc tay, đặt ngón tay lên huyệt Thái Dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp: “Tôi giúp anh xoa bóp thả lỏng một chút được chứ?”.

Cơ thể Cố Khiết Thần cứng đờ, cảm giác được ngón tay ấm nóng, lực ấn dễ chịu, cuối cùng anh cũng không từ chối nữa, cơ thể dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hứa Tịnh Nhi xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, đương nhiên không biết mấy việc xoa bóp hầu hạ người khác. Mấy thứ này là năm xưa Cố Khiết Thần bị tai nạn tỉnh lại, ngày nào cô cũng xoa bóp cơ thể giúp anh, nên đã học của chuyên gia vật lý trị liệu.

Bình Luận (0)
Comment