Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 290

Chương 290

Anh thay giày, bước vào. Việc đầu tiên anh làm là tìm xem Hứa Tịnh Nhi ở đâu. Đèn trong phòng ngủ không sáng. Vậy thì cô không ở trong đó. Đèn trong phòng sách sáng, vậy thì cô ở trong phòng sách rồi.

Bước chân cứ thế đưa anh tới cửa phòng sách. Nhìn Hứa Tịnh Nhi đang gõ chữ lạch cạch, đôi mắt anh bỗng dịu đi nhiều. Anh đứng đó một lúc lâu, không làm phiền cô rồi cứ thế về phòng ngủ.

Anh tắm xong bước ra, nhìn đồng hồ đã là mười một rưỡi. Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa về phòng.

Khiết Thần khẽ chau mày. Anh cũng không lên giường ngay mà ngồi xuống ghế sô pha, lấy tài liệu ra đọc.

Mười hai giờ…Mười hai giờ rưỡi. Cứ thế thời gian trôi qua cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tịnh Nhi quay về phòng.

Khiết Thần gấp tài liệu lại, đứng dậy không chút do dự. Anh rảo bước rời khỏi phòng ngủ đi vào phòng sách.

Lúc này, đèn trong phòng sách đã tắt. Hứa Tịnh Nhi không có ở đây. Anh quay người đi vào phòng khách, nhà bếp, thậm chí là cả ngoài ban công nhưng cũng không thấy.

Người đâu rồi?

Đôi mắt Cố Khiết Thần đanh lại, dường như có cảm ứng, bước chân xoay hướng, đi về phía phòng dành cho khách. Quả nhiên, đèn ở phòng dành cho khách vẫn còn sáng, anh không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa vào.

Hứa Tịnh Nhi đang chuẩn bị lật chăn lên giường, thấy bóng dáng người đàn ông bất ngờ xuất hiện, động tác của cô không khỏi cứng lại. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Cố Khiết Thần mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt thăm thẳm cũng lộ vẻ âm trầm, cô bất giác nuốt nước bọt, lập tức có cảm giác hoảng loạn không biết để tay chân chỗ nào.

Một lúc sau, Cố Khiết Thần cất bước, túm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, không nói lời nào, chỉ kéo cô ra khỏi phòng dành cho khách, sải bước về phòng ngủ, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tay Cố Khiết Thần hơi dùng lực, khiến Hứa Tịnh Nhi bị lôi theo, ngã ngồi xuống giường. Thân hình cao lớn của anh đứng chặn trước mặt cô, anh cụp mắt, nhìn cô chằm chằm, mở miệng lên tiếng, giọng nói mang theo chút giận dữ: “Hứa Tịnh Nhi, tôi không có ý định chia phòng ngủ riêng!”.

Hai ngày trước, cô lấy Cố Tuyết ra làm lý do, nhưng hôm nay Cố Tuyết đã về, cô không còn lý do gì để ngủ phòng dành cho khách nữa.

Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi.

Thực ra cô cũng không có ý né tránh việc cùng giường với Cố Khiết Thần, chỉ là những lời Cố Tuyết nói với cô hôm nay khiến cô đến bây giờ vẫn còn ngẩn ngơ, không thể đối mặt với anh. Vậy nên lúc rời khỏi phòng làm việc, bước chân cô liền mất khống chế mà bước về phòng dành cho khách.

Nhưng cô không thể giải thích với Cố Khiết Thần như vậy được, nhỡ mọi chuyện không phải như Cố Tuyết nói, thì chẳng phải cô lại thành trò cười sao?

Những chuyện liên quan đến Cố Khiết Thần, cô luôn vô thức trở nên vô cùng cẩn thận, nhưng cô quả thực không còn cách nào khác.

Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm tay, rồi lại nhanh chóng thả lỏng, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố gắng khiến giọng nói có vẻ thật bình tĩnh: “À, là tôi nhất thời quên mất Cố Tuyết đã về nhà, nên vào nhầm phòng”.

Dứt lời, cô cố ý che miệng giả vờ ngáp một cái: “Hôm nay làm việc cả một ngày, mệt quá, tôi phải ngủ đây!”.

Không chờ Cố Khiết Thần nói gì, cô đã đứng bật dậy, muốn sang nửa giường của mình ở bên kia để nằm xuống. Nhưng lúc cô đứng dậy động tác quá mạnh, chân trái giẫm lên chân phải, không đứng vững được, cả người ngã ngửa ra sau.

Bình Luận (0)
Comment