Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 300

Chương 300

Cô ấy ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng ngứa nghề hỏi Cố Khiết Thần: “Cậu chủ, nếu cậu vẫn chưa ăn no thì tôi sẽ làm thêm một phần thịt kho nữa, rất nhanh sẽ có!”.

“Không cần đâu, tôi ăn thêm cái này là được rồi”.

Nói xong, Cố Khiết Thần lấy nửa chén cơm mà Hứa Tịnh Nhi ăn còn thừa lại, liên tục và cơm, nhanh chóng ăn hết.

Sau khi ăn uống no đủ, Cố Khiết Thần hài lòng đứng dậy, còn vui vẻ khen cô Lâm một câu: “Chị Lâm, món chị nấu bao nhiêu năm vẫn ngon như vậy”.

Cô Lâm lập tức e thẹn, cậu chủ khen món cô ấy nấu ngon với gương mặt đẹp trai như vậy, cô ấy yêu rồi!

Trong phòng ngủ.

Hứa Tịnh Nhi ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, không dùng dấu chấm câu, không lặp lại chữ nào, điên cuồng mắng Cố Khiết Thần gần ba nghìn chữ, sau đó cơn tức nghẹn nơi ngực mới giảm bớt một nửa.

Bỗng nhiên điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn.

Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, mở ra xem, nửa cơn giận còn lại lập tức tiêu tan.

Thẻ ngân hàng của cô đã về tiền, là tiền nhuận bút bài viết về Dung Vương lần này. Buổi chiều cô vừa mới giao bản thảo, tối đã có tiền, cho nên cô rất thích hiệu suất trả tiền của cấp trên, giúp người ta rất có động lực làm việc!

Ting một tiếng, điện thoại lại có tin nhắn chưa đọc.

Hứa Tịnh Nhi còn chưa thoát ra khỏi mục tin nhắn, lại nhìn thấy một khoản tiền vào tài khoản, hơn nữa còn là số tiền rất lớn. Cô vô thức đếm số 0 ở đằng sau, vô cùng kinh ngạc.

Một triệu tệ…

Má ơi, bài viết về Dung Vương là cô liều mạng lấy được cũng chỉ được trả một trăm nghìn tệ, một triệu tệ này là sao?

Chẳng lẽ cấp trên đại nhân run ray, không cẩn thận chuyển thêm cho cô? Vậy… vậy vậy vậy… vậy cô sẽ không chuyển trả đâu nha!

Khụ, được thôi, cô có nghĩ như vậy cũng không dám làm vậy.

Một triệu tệ đấy, nếu cô tham số tiền đó, không chừng sẽ bị ngồi tù.

Hứa Tịnh Nhi run run tay, mở email ra, đánh chữ, ngân ngấn nước mắt gửi mail lại cho cấp trên.

“Cấp trên đại nhân, anh chuyển thừa cho tôi một triệu tệ rồi, tôi… tôi chuyển lại cho anh nhé”.

Một phút sau, cấp trên trả lời lại.

Hứa Tịnh Nhi buồn rười rượi mở ra. Đợi khi cô đọc được nội dung, sống lưng lập tức thẳng lên, đôi mắt đen láy trợn tròn. Trước tiên là không tin nổi, ngay sau đó thì đầu óc trống rỗng, cuối cùng là… không nhịn được kích động nhảy cẫng lên.

Cấp trên nói, một triệu đó là tiền thưởng cuối năm…

Cho nên, không có run tay, không gửi nhầm, một triệu tệ đó là của cô, của cô, của cô!

Hứa Tịnh Nhi dùng đôi tay run run của mình tạo một văn bản mới, lưu loát gõ lời cảm ơn ba nghìn chữ, mọi sự tôn kính, yêu quý, tôn sùng đối với cấp trên đều gửi gắm hết vào câu chữ.

Bình Luận (0)
Comment