Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 498

Chương 498

Nếu chỉ tố cáo bắt cóc, thì Cố Khiết Thần có camera quay được người đàn ông giả mạo anh, việc anh đưa Hứa Tịnh Nhi đi vẫn có thể chứng minh Hứa Tịnh Nhi không phải là đồng phạm với anh.

Nhưng việc Hứa Tịnh Nhi đâm Vân Nhu thì lại bị tất cả mọi người tận mắt chứng kiến. Nếu cô không có chứng cứ đủ mạnh để chứng minh bản thân vô tội, thì sẽ rất khó rửa sạch tội cố ý gây thương tích.

Hơn nữa, hiện giờ tất cả giới truyền thông đều đã biết, không thể ém chuyện này được nữa, mà chỉ càng ngày càng lớn hơn.

Cố Khiết Thần nhất thời không nói gì, khóe mắt liếc thấy Hứa Tịnh Nhi đã lấy khẩu cung xong, anh vẫn điềm nhiên nói: “Tôi cúp máy trước đây”.

Dứt lời, không cho Từ Soái thời gian phản ứng, anh ngắt luôn điện thoại, sau đó sải bước về phía Hứa Tịnh Nhi.

“Mệt rồi chứ gì? Anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi đã”.

Hứa Tịnh Nhi quả thực cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, dù sao tinh thần cũng bị căng thẳng suốt, lại không ăn không uống gần hai ngày, lúc này cô đã sắp ngất đi rồi.

Cô mệt mỏi gật đầu.

Cố Khiết Thần không nói gì, ôm cô lên.

Anh đưa cô về khách sạn, đầu tiên là xả nước nóng, ôm cô vào để cô ngâm mình, sau đó bước ra ngoài, gọi điện thoại bảo người mang cháo và đồ ăn thanh đạm tới, lại rót thêm một cốc nước nóng, bước vào phòng tắm, giúp cô uống hết.

Chờ cô tắm xong, Cố Khiết Thần dùng khăn tắm bọc cô lại, rồi lại ôm ra, đặt trên giường, sau đó bưng bát cháo, cầm thìa, bón cho cô từng thìa một.

Hứa Tịnh Nhi đã lâu không được ăn uống, mới ăn được mấy miếng đã lắc đầu nói: “Em không muốn ăn nữa”.

Cố Khiết Thần cũng không ép, anh nhìn bát cháo, bàn tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô, đáy mắt là sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng anh cố gắng kìm nén, thay vào đó là sự dịu dàng: “Ngủ một lát nhé?”.

“Vâng”, Hứa Tịnh Nhi nhỏ giọng đáp, sau đó đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm: “Anh ngủ cùng em”.

“Được”.

Hứa Tịnh Nhi tự giác dịch sang bên cạnh, chừa ra chỗ trống. Cố Khiết Thần cười khẽ, vén chăn lên rồi nằm xuống, chìa cánh tay ra, ôm cô vào lòng.

Hứa Tịnh Nhi dựa vào người anh, vừa nhắm mắt đã thấy trước mắt toàn là màu đỏ máu, khiến lông mày cô không khỏi nhíu chặt rồi mở bừng mắt ra.

Cố Khiết Thần không hỏi cô bị làm sao, mà bàn tay to lớn khẽ vỗ lưng cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Có anh đây, em yên tâm ngủ đi”.

Lúc chạy tin, chuyện nguy hiểm nào cũng đã từng trải qua, Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ bản thân mình lại yếu đuối như vậy, lúc này chắc là… có anh ở bên cạnh, nên cô mới buông thả sự yếu đuối của mình ra.

Hóa ra cô không mạnh mẽ và kiên cường đến vậy, cô cũng muốn tìm một lồng ngực có thể che mưa chắn gió cho cô.

Cho dù cô chỉ được yếu đuối một lúc như vậy cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Tuy Cố Khiết Thần cũng thức trắng gần hai ngày, nhưng anh không buồn ngủ chút nào, chỉ yên lặng nhìn Hứa Tịnh Nhi ngủ. Cảm thấy cô dần yên tĩnh trong lòng, hơi thở cũng trở nên đều đều, anh cúi đầu xuống, hôn lên tóc cô.

Bình Luận (0)
Comment