Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 543

Chương 543

Tiêu Thuần đau đến mức nhíu mày, nhưng không hất cô ta ra, mà cố gắng nói thật dịu dàng, dường như không muốn kích thích cô ta: “Cô còn tôi mà”.

“Còn cô sao?”.

Vân Nhu lẩm bẩm ba chữ này, ánh mắt lúc sáng lúc tối, sau đó gật mạnh đầu: “Đúng vậy, tôi còn có cô, Thuần Thuần, tôi còn có cô”.

“Vậy nên Thuần Thuần, chúng ta không được bỏ qua cho Hứa Tịnh Nhi. Cô ta hại tôi thành thế này, chúng ta không được bỏ qua cho cô ta, nhất định không được bỏ qua cho cô ta”.

Vân Nhu cứ nói, ánh mắt dần ngập tràn căm hận: “Thuần Thuần, cô nói xem có đúng không?”.

Ánh mắt Tiêu Thuần tối đi, dường như bàn tay siết chặt lại, lại dường như không phải: “Cô còn muốn làm gì nữa?”.

“Tôi muốn…”

Vân Nhu ngừng lại một lát, ánh mắt lướt qua căn phòng vô cùng bừa bộn, cuối cùng dừng ở phòng bếp mở, nhìn chằm chằm vào con dao được đặt ở đó.

Khóe môi cô ta nhếch lên, từng từ từng chữ như vang lên từ địa ngục: “Thuần Thuần, tôi muốn lấy mạng Hứa Tịnh Nhi!”.

Cô ta đã sai rồi, sai lầm vì lần trước không khiến Hứa Tịnh Nhi biến mất luôn, nếu không… sao hôm nay cô ta có thể bị thua đau đớn như vậy chứ?

Nhưng lần này cô ta sẽ không mềm lòng nương tay nữa, cô ta nhất định phải khiến Hứa Tịnh Nhi biến mất hoàn toàn.

Cô ta lại quay sang nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Thuần, nói: “Thuần Thuần, cô sẽ giúp tôi, đúng không?”.

Ánh mắt Tiêu Thuần lóe lên vô số cảm xúc phức tạp, cô ấy há miệng, lời nói đã đến bên miệng lại bị ánh mắt như đang nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Vân Nhu làm cho nuốt ngược trở lại.

Cô ấy nhắm mắt, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm: “Nếu đây là điều cô muốn thì tôi sẽ giúp cô”.

Vân Nhu nghe thấy thế, ánh mắt đục ngầu và điên cuồng dần dịu lại, khôi phục sự trấn tĩnh, ngay cả vẻ mặt dữ tợn đáng sợ cũng biến mất, trở nên dịu dàng.

“Thuần Thuần, tôi biết là cô chắc chắn sẽ giúp tôi mà. Bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn giúp tôi, tôi vui lắm, tôi thực sự rất vui”.

Tiêu Thuần cụp mắt xuống, dường như che giấu điều gì đó, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Cô vui là được rồi”.

Giọng nói nhỏ đến mức… gần như khàn khàn.

“Vậy quyết định thế nhé”, Vân Nhu hơi nheo mắt lại, dường như đang tưởng tượng cảnh Hứa Tịnh Nhi sẽ biến mất: “Lần này chúng ta liên thủ, chắc chắn Hứa Tịnh Nhi sẽ không thoát được, dù sao… cô ta cũng tin tưởng cô như vậy mà, đúng không?”.

Ngay sau đó, cô ta cất tiếng cười điên cuồng: “Chắc chắn bây giờ Hứa Tịnh Nhi đang tưởng rằng cô ta đã thắng, tưởng rằng cô ta có thể có được Khiết Thần, nhưng… thứ gì tôi không có được, cô ta cũng đừng hòng có được! Người cười đến cuối cùng nhất định là tôi, là tôi!”.

Bình Luận (0)
Comment