Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 548

Chương 548

Cố Tuyết không nói gì nữa, quay đầu lại, nhìn cửa sổ phía bên cô ấy, chút rung rộng vừa rồi còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Ban đêm.

Cố Khiết Thần tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi nằm trên giường cầm điện thoại xem video, cũng không biết là đang xem gì mà trông vẻ mặt rất vui.

Trước khi anh vào tắm rửa đã xem, bây giờ vẫn đang xem.

Anh cầm lấy khăn lông lau sơ qua đầu, sau đó ném khăn lông lên tay vịn ghế sofa, bước nhanh tới, ngồi xuống giường, cúi nhìn gương mặt cười tươi của cô, giọng nói trầm thấp êm tai: “Đang xem gì đấy?”.

Hai tay Hứa Tịnh Nhi chống cằm, nghe vậy thì ngước mắt lên, mỉm cười nói: “Đang… xem anh đấy”.

Xem anh?

Cố Khiết Thần khẽ nhướng mày, sau đó cúi đầu xuống nhìn màn hình điện thoại của cô, trên màn hình là cảnh anh đang ở tòa án. Anh hơi ngẩn ra, sau đó bật cười: “Ở đâu ra vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi trở mình, gác đầu lên đùi anh một cách tự nhiên, từ bên dưới nhìn lên gương mặt vô cùng đẹp trai của anh, thành thật nói: “Trợ lý Lâm quay lén gửi cho em, nói để em cất giữ”.

“Thế à?”.

Giọng nói của anh nhỏ đi: “Hứa Tịnh Nhi, có đẹp không?”.

“Đẹp lắm!”, Hứa Tịnh Nhi đáp không hề do dự: “Cho nên, video chỉ có mấy phút, em xem đi xem lại bao nhiêu lần cũng không đủ”.

Đáy mắt Cố Khiết Thần lướt qua ý cười: “Vậy em cần gì phải xem video, người thật ở đây, em cứ ngắm tùy thích, ngắm cho thỏa mãn”.

“Được thôi!”, Hứa Tịnh Nhi đáp lại, mở to đôi mắt đen láy xinh đẹp, cứ vậy nhìn anh.

Ngón tay Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, đầu cúi thấp dần. Nhưng lúc sắp chạm đến, chuông điện thoại của Hứa Tịnh Nhi lại vang lên.

Hứa Tịnh Nhi theo bản năng quay mặt qua xem điện thoại, cho nên, môi anh chỉ hạ xuống má cô, anh bất mãn nhướng mày.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một số lạ.

Hứa Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, đang đêm đang hôm, ai lại gọi điện tới cho cô?

“Em nghe điện thoại trước!”.

Hứa Tịnh Nhi thông báo với Cố Khiết Thần một tiếng, ngồi dậy cầm điện thoại lên, ngón tay lướt sang phía nghe máy, sau đó đặt điện thoại bên tai: “Alo, xin hỏi là ai ạ?”.

Đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp, là một giọng nam trong trẻo đầy cảm xúc: “Tôi là Zoe”.

Zoe?

Anh Zoe?

Hứa Tịnh Nhi nhất thời không phản ứng kịp, đôi mắt đen láy chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó ánh mắt mới dần hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cấp… cấp trên đại nhân?”.

Trời ạ, cấp trên đại nhân thoắt ẩn thoắt hiện, bọn họ quen biết thời gian dài như vậy vẫn luôn giao lưu bằng e-mail, không ngờ anh ta lại gọi điện thoại cho cô!

Anh Zoe dường như bị tiếng xưng hô này của cô làm bật cười, sau đó vui vẻ trả lời: “Ừ”.

Bình Luận (0)
Comment