Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 565

Chương 565

Anh bỗng chau mày.

Sếp Trần đã ký xong, đứng dậy, định bắt tay với Khiết Thần biểu thị thành ý. Thế nhưng Khiết Thần không hề đáp lại mà chỉ trầm giọng: “Sếp Trần, xin lỗi!”

“Cái gì?”

Xếp Trần còn chưa kịp phản ứng thì Khiết Thần đã quay người lao ra khỏi phòng hội nghị.

Tất cả đám đông đều sững sờ khi thấy cảnh tượng đó. Đây…là có ý gì vậy? Dù đã ký hợp đồng nhưng nghi thức vẫn chưa hoàn thành mà vứt một mình đối tác như vậy thì có phải là hơi bất lịch sự không?

Hay là tập đoàn Cố Thị không có thành ý muốn hợp tác với tập đoàn P?

Trợ lý Lâm đứng bên cạnh cũng không ngờ tới hành động của sếp. Một tình huống quan trọng như thế này Khiết Thần luôn tỏ ra thận trọng và có chừng mực. Trừ khi…là việc có liên quan tới thiếu phu nhân.

Vừa nãy anh ta luôn cảm thấy điện thoại rung, thế là anh ta vội vàng lấy ra. Là một dãy số lạ, đã gọi mười mấy cuôc.

Anh ta không gọi lại nhưng cũng đoán ra được tám, chín phần. Xem ra sếp tạm thời không quay lại được, anh ta phải xử lý việc ở đây để sếp không phải lo lắng.

Thế là anh ta hít một hơi thật sâu, đi về phía sếp Trần.

Lúc Từ Soái sắp rơi vào tuyệt vọng thì điện thoại bỗng đổ chuông. Là Khiết Thần gọi lại.

Anh ta giống như túm được cọng cỏ cứu mạng, lập tức nghe máy: “Khiết Thần, nhanh lên, kết bạn với zalo rồi gọi video đi!”

Khiết Thần không hỏi gì thêm, lập tức tắt máy. Anh nhanh chóng mở zalo, kết bạn và gọi video.

Sau khi Từ Soái nghe máy, đầu tiên là nói sơ qua tình hình cho anh rồi đưa camera về phía Hứa Tịnh Nhi để Khiết Thần và cô có thể nhìn thấy nhau.

Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi. Mặt cô trắng bệch, môi trở nên nhợt nhạt. Cô đang nằm trên ghế sô pha, lồng ngực hoạt động yếu tới mức không nhìn thấy cả sự sống.

Anh bỗng nín thở, giống như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình khiến khuôn mặt tuấn tú của anh cũng tái đi vài phần.

Chỉ có điều anh vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Như vậy anh mới có thể giúp cho Hứa Tịnh Nhi giữ được tỉnh táo.

“Hứa Tịnh Nhi”

Khiết Thần mấp máy môi, giọng nói khàn đi nhiều. Anh nuốt nước bọt, lúc này mới cố gắng đè nén sự sợ hãi, tiếp tục nói: “Mở mắt nào, nhìn anh!”

Giọng nói quen thuộc đập vào bên tai. Hứa Tịnh Nhi chưa cả mở mắt thì cũng đã mấp máy môi, yếu ớt lên tiếng: “Khiết Thần”.

“Ừ, là anh đây. Hứa Tịnh Nhi, mở mắt ra nhìn anh nào”, giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng như đang dỗ dành cô.

Hứa Tịnh Nhi dừng lại rồi khẽ chau mày: “Nhưng…không phải là anh đi công tác rồi sao??

Khiết Thần chẳng thèm nghĩ ngợi: “Anh về rồi, giờ anh đang ở cạnh em này. Hứa Tịnh Nhi, mở mắt ra nhìn anh, có được không?”

Anh như đang cầu xin cô. Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, miệng mấp máy rồi cố gắng mở ra.

Bình Luận (0)
Comment