Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 567

Chương 567

Trợ lý Lâm cầm điện thoại mà như cầm một bát canh nóng. Anh ta liếc nhìn Khiết Thần: “Cố tổng, là điện thoại của sếp Trần, anh…anh có muốn nghe máy một chút không?”

Người đàn ông nhìn anh ta, đôi mắt lạnh như băng khiến anh ta ớn lạnh cả sống lưng. Anh ta định thu tay lại thì một giây sau, Khiết Thần đã cầm lấy điện thoại trong tay anh ta.

Trợ ý Lâm khựng người.

Khiết Thần đưa điện thoại lên tai, khẽ nhếch miệng: “Sếp Trần, vợ tôi xảy ra chuyện, tôi muốn là người đầu tiên có mặt bên cô ấy. Xin lỗi, chưa hoàn thành nghi thức ký kết của chúng ta. Đợi vợ tôi bình an rồi tôi sẽ đích thân tới nước Mễ xin lỗi ông”.

Lần này hai tập đoàn lớn hợp tác, thực lực đều ngang bằng, Khiết Thần cũng không hề tỏ ra yếu thế. Trong quá trình đàm phàn, anh cũng giành được phần lớn lợi ích cho Cố Thị. Thật không ngờ vì vợ mà anh lại cúi mình như vậy.

Sếp Trần ở đầu dây bên kia khựng người, sau đó bật cười: “Không ngờ Cố tổng lại yêu vợ mình đến vậy, đúng là hợp ý tôi!”

Cơn lửa giận của ông ta lập tức biến mất: “Cố tổng, tình hình của vợ anh cấp bách như vậy thì tôi có thể hiểu được biểu hiện hôm nay của anh. Việc hợp tác, chúng ta sẽ đổi ngày khác ký tiếp”.

“Phải rồi Cố tổng, nếu anh cần giúp đỡ, tôi có thể sắp xếp máy bay cá nhân, coi như là tấm lòng của tôi cho lần hợp tác này”.

Dù sao cũng không phải nước mình nên muốn có máy bay ngay cũng không dễ. Sếp Trần đã đồng ý giúp đỡ thì anh có thể nhanh chóng về nước rồi.

Đôi mắt Khiết Thần dần dịu xuống: “Cảm ơn, cung kính không bằng tuân lệnh”.

Hứa Tịnh Nhi đi trong không gian tối mịt. Phía trước bỗng lóe lên một tia sáng, cô rảo bước, nhanh chóng đi về phía luồng ánh sáng.

Ánh sáng trắng xóa, dường như sắp hút người ta vào trong đó. Hứa Tịnh Nhi không tự chủ đi về phía trước, bước một chân vào trong đó. Khi sắp bước nốt chân kia vào, sau lưng lại vang lên giọng trầm ấm vội vã của anh.

“Hứa Tịnh Nhi!”.

Hứa Tịnh Nhi bỗng nhiên khựng lại, quay đầu.

Bóng người quen thuộc đập vào mắt cô, anh đứng trong bóng tối, gương mặt vô cùng tuấn tú không tì vết, đôi mắt sâu sắc dừng trên mặt cô, nói: “Hứa Tịnh Nhi, qua đây”.

Qua đó sao? Bên đó là bóng tối nuốt chửng người ta…

Hứa Tịnh Nhi có chút do dự.

Tuy nhiên, cơ thể cô đã ra quyết định trước khi cô kịp suy nghĩ. Cô rụt lại bàn chân đã bước ra, xoay mũi chân, không hề do dự đi về phía Cố Khiết Thần.

Dù là ở đâu lúc nào, bất kể quanh người anh là bóng tối hay ánh sáng, cô cũng không hề có sức kháng cự.

Dù chỉ là một câu nói của anh cũng là nơi tim cô hướng về.

Hứa Tịnh Nhi đi tới trước mặt Cố Khiết Thần. Anh vươn tay về phía cô, cô ngẩng đầu cười với anh, tay đặt lên tay anh.

Bình Luận (0)
Comment