Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 6

Chương 6

Hứa Tịnh Nhi ở trong nhà vệ sinh mười phút, chuông điện thoại vang lên, là ông Hứa gọi đến. Cô biết nếu cô còn không xuất hiện nữa thì bố cô sẽ nổi giận.

Cô cũng tô một ít son rồi đi ra ngoài.

Biết Trương tổng vì chuyện này mà bỏ đi trước, Hứa Tịnh Nhi thở phào nhẹ nhõm. Ông Hứa trách mắng cô vài câu, cô ngoan ngoãn vâng dạ, ông ấy cũng không thể nói gì hơn.

Nếu Trương tổng đã đi rồi, bọn họ cũng không cần phải ở đây thêm nữa. Dù sao nhà họ Hứa ngày nay cũng không bằng xưa, người trong giới thượng lưu vốn thấy ai địa vị cao thì nịnh bợ, địa vị thấp thì giẫm đạp. Bọn họ ở lại đây không ai quan tâm, cũng không trò chuyện gì được với người khác, chi bằng đi về.

Lúc ông Hứa và Hứa Tịnh Nhi đi ra cửa, chợt nhìn thấy Cố Khiết Thần ngồi một mình trong lô ghế. Có lẽ anh trò chuyện xã giao đã mệt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Trợ lý của anh đứng ở bên cạnh, từ chối những người muốn tiến tới bắt chuyện.

Anh tùy ý ngồi ở nơi đó, cà vạt hơi kéo xuống, dù xộc xệch nhưng lại không có vẻ kỳ quái. Mọi tư thế của anh đều tự nhiên. Thời gian ba năm, anh đã trưởng thành hơn, đẹp trai hơn.

Ông Hứa dừng bước, nhìn về phía đó, quay đầu nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, con và Khiết Thần đã trùng hợp gặp nhau ở đây, vậy thì con qua đó chào hỏi một tiếng đi”.

Mặc dù chuyện hôn sự năm xưa của hai người đã bị hủy bỏ, nhưng không thành vợ chồng thì cũng có thể làm bạn bè, lôi kéo chút quan hệ, vô cùng có lợi cho nhà họ Hứa.

Tay của Hứa Tịnh Nhi khẽ run lên trong vô thức.

Nếu là lúc trước, trong lòng cô còn một chút kỳ vọng, nhưng vừa rồi Cố Khiết Thần đã ngó lơ cô, mà giờ cô còn không biết thân biết phận chạy lên chào hỏi, há chẳng phải là tự làm khó mình?

“Không”, Hứa Tịnh Nhi quả quyết lắc đầu.

Ông Hứa lúc này có vẻ không vui.

Cô mím nhẹ môi, thêm một câu: “Bố, bố cũng thấy rồi đấy, Cố Khiết Thần bây giờ không muốn chào hỏi ai, huống hồ, hôm nay anh ấy còn đưa bạn gái tới, với mối quan hệ của bọn con trước đây, thì chắc anh ấy… không muốn nhìn thấy con đâu”.

Ông Hứa nghĩ một lúc, hôm nay quả thực không phải là thời điểm thích hợp, dù sao trong bữa tiệc cũng nhiều tai mắt, nếu như Hứa Tịnh Nhi qua đó, bị trợ lý chặn lại, đồn ra ngoài thì sẽ mất mặt.

“Vậy thôi lúc khác lại tìm cách”.

Thấy bố từ bỏ ý định, Hứa Tịnh Nhi cũng thầm thở phào, khoác tay ông ấy rồi tiếp tục ra về.

Đúng lúc cô quay người, Cố Khiết Thần đang nhắm mắt ngồi trên ghế bỗng mở mắt, vô định nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, chỉ là luồng khí xung quanh cơ thể bỗng dững lạnh hơn rất nhiều.

Chiếc xe màu đen dừng lại phía dưới một tòa chung cư cao cấp.

Tô Tử Thiến quay đầu nhìn sang người đàn ông đẹp trai bên cạnh, lưỡng lự một lúc, vẫn không kìm được mà nhẹ nhàng lên tiếng: “Khiết Thần, muốn lên uống cốc cà phê không?”.

Cố Khiết Thần uể oải nhấc mi mắt lên, liếc cô ta một cái.

Ánh mắt ấy hờ hững, lạnh nhạt, không có bất cứ một cảm xúc nào, nhìn thôi cũng khiến người ta thấy lạnh.

Anh không nói gì, nhưng cô ta đã biết đáp án rồi, cố nặn ra một nụ cười, biết điều nói: “Khiết Thần, vậy em lên trước, anh lái xe cẩn thận nhé, chúc ngủ ngon”.

Bình Luận (0)
Comment