Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 695

Chương 695

Khuôn mặt Cố Khiết Thần không chút cảm xúc, cũng không trả lời.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi không để ý, cô nói tiếp: “Trước kia tôi bị ốm, lúc nằm viện, buổi tối không ngủ được, hộ lý đã mang mấy quyển sách tới, anh đã chọn quyển này để đọc cho tôi nghe, nhưng… anh mới đọc được phần đầu, chưa nói cho tôi biết phần kết”.

“Sau đó tôi muốn tự đọc, nhưng tìm mãi không thấy quyển sách này, hóa ra là anh đã cầm đi. Tại sao anh lại cầm đi? Tại sao phải giấu nó?”.

Cố Khiết Thần vẫn không nói gì, nhíu mày, dường như đã mất kiên nhẫn.

“Nếu cô thích quyển sách này thì cứ giữ đi”, Cố Khiết Thần bình thản nói, thu tay lại, sau đó cất bước, định lướt qua Hứa Tịnh Nhi đi về phía chung cư.

Hứa Tịnh Nhi thấy anh đi lướt qua, lại nói: “Hổ và hồ ly nghĩa là gì?”.

Bước chân Cố Khiết Thần không dừng lại.

Hứa Tịnh Nhi bỗng nhếch môi cười: “Cố Khiết Thần, anh không muốn trả lời cũng không sao, dù gì tôi cũng là phóng viên, nếu tôi muốn bịa chuyện thì đầu óc cũng phong phú lắm. Tôi nghĩ hổ rất yêu hồ ly… đúng không nào?”.

Vốn dĩ bàn tay của Cố Khiết Thần đã chạm vào tay nắm cửa, nghe thấy thế động tác liền dừng lại, nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói: “Tùy tiện nói thôi”.

“Nhưng…”

Anh nhếch môi, dường như châm chọc: “Nếu cô nhất quyết nghĩ như vậy, thì cô vui là được”.

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi siết chặt quyển truyện kia, rồi lại nhanh chóng thả lỏng như không có chuyện gì. Cô xoay người, tiến lên một bước, nhét quyển truyện vào tay Cố Khiết Thần, nở nụ cười khiêm tốn: “Thật ngại quá, vừa nãy tôi uống chút rượu, ăn nói linh tinh thôi. Trả sách cho anh này, tôi đi đây”.

Hứa Tịnh Nhi không chần chừ chút nào, xoay người rời đi, chỉ là bước chân hơi loạng choạng.

Cô vào thang máy, bấm nút tầng một. Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi hạ xuống. Đến tầng một, cô bước ra ngoài, bước chân vẫn có chút lâng lâng, thậm chí lúc ra khỏi tòa chung cư, đứng ở lề đường chờ xe, cô còn phải dựa vào đèn đường, dường như muốn mượn nó để đứng cho vững.

Khu chung cư cao cấp vốn dĩ đã ít xe taxi, lại thêm bây giờ đã là đêm khuya, nên càng chẳng thấy bóng dáng.

Hứa Tịnh Nhi chờ một lúc, hình như đã say đến mức không đứng nổi, đầu óc choáng váng, sau đó cả người trượt dần xuống theo cột đèn đường, cuối cùng ngồi xổm dưới đất.

Khoảng năm phút sau, bỗng có một chiếc xe taxi lái vào, đúng lúc dừng trước mặt Hứa Tịnh Nhi.

Vị khách ngồi ở hàng ghế sau trả tiền xe, rồi xuống xe rời đi, nhưng tài xế xe taxi vẫn chưa đi, nhìn Hứa Tịnh Nhi hỏi: “Cô gái, cô có đi xe không?”.

Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn tài xế, gật đầu: “Có chứ”.

Cô chậm rãi đứng dậy, bước tới bên cạnh xe, sau đó chui vào trong. Cô đọc địa chỉ chung cư của Tiêu Thuần, tài xế đáp được rồi giẫm chân ga, nhanh chóng lái đi.

Hứa Tịnh Nhi dựa vào lưng ghế, nhắm hờ mắt, nhìn như chợp mắt, nhưng thực tế là đang đánh giá nội thất trong xe taxi. Thứ bắt mắt nhất chính là mã QR rất to được treo ở sau ghế lái phụ.

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi một cách kín đáo, sau đó thu hồi tầm mắt, nhắm mắt để chợp mắt thật.

Bình Luận (0)
Comment