Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 842

Chương 842

Tả An lại cười: “Không cần như vậy thì em vẫn sống được mà”.

“Hả?”, Hứa Tịnh Nhi nắm bắt được trọng tâm bèn nghiêng đầu: “Sếp, ý của anh là anh không định khiến em biến mất”.

“Đúng vậy”.

Tả Anh nhìn cô chăm chăm: “Anh không nỡ”.

Không nỡ…

Hứa Tịnh Nhi giả bộ cười thở phào. Bởi vì cô biết lời này của anh ta là thật.

“Thế nhưng…”

Tả An quay qua liếc nhìn lên phần mộ. Anh ta khẽ trầm giọng: “Tịnh Nhi, anh không thể thua được”.

Lúc anh ta quay lại nhìn Hứa Tịnh Nhi thì đôi mắt đã tối thêm vài phần: “Anh và Khiết Thần đã được trời định là kẻ địch. Tịnh Nhi, nếu em muốn sống thì phải trở thành người của anh, để anh tin em. Bố anh tin em, là người mà anh cần và tin tưởng 100%”

Hứa Tịnh Nhi chau mày: “Vậy là có ý gì?”

“Em sẽ biết nhanh thôi”.

Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Tả An đã đánh mạnh vào gáy cô. Trước mặt Tịnh Nhi tối sầm, cơ thể cô mềm nhũn và ngã ra.

Cô cảm nhận được Tả An đưa tay ra, ôm lấy cơ thể cô để cô có thể dựa vào anh ta. Cô còn mơ hồ nghe thấy anh ta nói rằng: “Hi vọng lần này, em sẽ không để anh phải thất vọng nữa”.

Sau khi gọi điện, Tả An ngước nhìn Kiều Sở: “Lái xe đi”.

Kiều Sở nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Tịnh Nhi ngất lịm thì thầm thở dài. Sau đó anh ta đạp chân ga, chiếc xe từ từ di chuyển.

Khi Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại thì đã thấy trước mặt tối đen.

Cô đứng hình mất vài giây. Ký ức từ từ hiện về. Đầu tiên là cô đi thăm mộ, Tả An dẫn cô tới gặp mẹ anh ta. Sau đó một loạt sự việc xảy ra. Cuối cùng…anh ta nói bố anh ta muốn cô phải biến mất.

Thế nhưng, anh ta nói không nỡ làm vậy, nhưng lại cũng không thể thua. Vì vậy, nếu cô muốn sống thì phải trở thành người của anh ta. Người mà anh ta có thể tin tưởng…

Sau đó, thì cô bị đánh ngất.

Vậy giờ cô đang ở đâu? Câu nói cuối cùng của Tả An có ý gì? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Càng những lúc như thế này thì càng không thể hoảng loạn. Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi chắc chắn đầu óc còn tỉnh táo thì mới có thể đưa ra phán đoán chính xác được.

Hứa Tịnh Nhi thọc tay vào túi áo. Điện thoại đã không còn nữa. Có lẽ đã bị Tả An lấy đi mất. Thế nhưng cô không hề bị trói, cơ thể cũng không có gì bất thường. Có lẽ anh ta chưa làm gì cô cả.

Ý thức được điều này, cô thở phào nhẹ nhõm.

Xung quanh tối om, cô nhìn không rõ là mình đang ở đâu. Cô sờ xung quanh thì thấy hình như mình đang nằm trên một chiếc giường.

Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy, đưa tay ra sờ so4ng tìm chỗ để có thể bật đèn, nhưng chẳng thấy đâu.

Bình Luận (0)
Comment