Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 897

Chương 897

Không lên tiếng thì đồng nghĩa mặc nhận.

Bạch Ngọc Phương biết Hứa Tịnh Nhi có chuẩn bị mà đến. Cô ỷ vào trường hợp này, trước sự chứng kiến của mọi người, dựa vào đó mà gây áp lực cho bà ta không thể không trả lời câu hỏi của cô, đương nhiên cô sẽ không dễ dàng lùi bước.

Chẳng lẽ… trong tay cô thật sự có chứng cứ xác thực gì đó?

Không, bà ta đều có thể đoán ra được át chủ bài mà cô có, video và đoạn ghi âm vừa rồi cũng bị bà ta gạt đi. Để phòng bất trắc, trước khi bắt đầu hôn lễ, bà ta còn thôi miên ông cụ Cố một lần nữa, cho nên vừa rồi ông ấy mới nói giúp bà ta.

Nếu Hứa Tịnh Nhi còn hi vọng ông cụ Cố đứng về phía cô mà giành chiến thắng, vậy thì cô sẽ chỉ trở thành một trò cười.

Nếu đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy thì cũng đừng trách bà ta không nể tình.

Nghĩ vậy, đáy mắt Bạch Ngọc Phương lóe lên sự giễu cợt, lạnh lùng nói: “Vậy cháu hỏi đi”.

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, hắng giọng, sau đó lấy microphone trong tay Tiêu Thuần sang, cất tiếng hỏi: “Cô Bạch, cô nói cô không có ý muốn hãm hại ông Cố, nếu có thì sẽ không chỉ thôi miên ông ấy, mà còn khiến ông ấy không tỉnh dậy được, đúng không?”.

Lúc nãy bà ta đã nói như thế, cô còn hỏi lại, tuy Bạch Ngọc Phương có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nén nhịn đáp: “Phải!”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu, lại nói: “Nhưng quả thực cô đã khiến ông Cố không thể tỉnh lại đấy chứ. Cô có thể tiếp cận ông Cố, đổi thuốc của ông ấy, khiến sức khỏe ông ấy luôn ở trạng thái không tốt. Sau đó, đợi khi ông ấy lên lầu, cô đẩy ông ấy xuống cầu thang, khiến cho ông ấy trở thành người thực vật!”.

Bạch Ngọc Phương nghe vậy thì chỉ thấy buồn cười: “Tịnh Nhi, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chứng cứ đâu? Bây giờ nói suông là có thể định tội rồi sao?”.

“Cô sốt ruột cái gì?”, Hứa Tịnh Nhi ung dung phản bác: “Cháu còn chưa nói xong kia mà”.

Hứa Tịnh Nhi quay về phía mọi người, nói tiếp: “Ban đầu cô không định để ông Cố sống sót, chẳng qua ông ấy chưa tới số, không bị ngã chết, mà là biến thành người thực vật. Nhưng đối với cô mà nói, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật. Sau đó, Cố Khiết Thần tăng thêm người canh giữ, không cho bất cứ ai đến gần ông Cố, cô không có cách nào tiếp tục ra tay. Song cô lại nghĩ, dù sao ông Cố cũng không tỉnh dậy được, ông ấy không thể vạch trần bộ mặt thật của cô, cô cũng yên tâm”.

“Nhưng cô không ngờ ông Cố lại đột nhiên tỉnh dậy, vừa khéo sắp đến ngày đại hôn của Cố Khiết Thần và Tả Tư, người nhà họ Tả rất xem trọng cuộc hôn nhân này, ông Cố cần phải tham gia với vai trò người làm chứng. Lúc đó, cô không thể ra tay với ông Cố, nếu ông ấy lại xảy ra bất trắc lần nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự này. Trái lại, cô cũng không thể để ông Cố tỉnh táo đối diện với công chúng, sợ ông ấy sẽ vạch trần những chuyện xấu xa mà cô làm, cho nên… cô chỉ đành tạm thời thôi miên ông ấy, che đậy chuyện của cô, ráng chống đỡ qua hôn lễ lần này!”.

“Cô cho người bắt cóc ông Cố từ phòng bệnh ở bệnh viện, đưa đến phòng khám của cô. Sau khi tiến hành thôi miên, cô mới cho người đưa ông ấy trở về, không để ai hay biết, nhưng…”.

Cô dừng lại một lúc, không phân tích nữa, mà hỏi: “Cô Bạch, phòng bệnh canh gác nghiêm ngặt như vậy, vì sao lại để người của cô đưa ông Cố đi dễ dàng như vậy, cô không thấy kỳ lạ sao?”.

Nụ cười trên mặt Bạch Ngọc Phương cuối cùng cũng sượng lại.

Bà ta không nói, Hứa Tịnh Nhi cũng không quan tâm, tự mình nói: “Để cháu nói cho cô biết, là cháu đã cố tình để vệ sĩ thả cho người của cô vào. Để không bị người của cô nghi ngờ, cháu cũng đã phối hợp với người đó, để người đó chuốc thuốc mê cháu, nếu không thì sao có thể đưa người đi dễ dàng như vậy?”.

“Cô Bạch, cô thật sự rất cẩn trọng, nhưng cô chỉ đề phòng mỗi cháu. Thuần Thuần cũng là do cháu sắp xếp từ trước. Sau khi cô ấy thấy người của cô đưa người đi, cô ấy không theo dõi người đó, vì sợ bị phát hiện làm bứt dây động rừng, cho nên cô ấy đã gửi tin nhắn cho cô. Cô vừa trả lời, cô ấy cũng xác định được vị trí của cô thông qua định vị, nhờ đó đi theo qua, lén quay lại quá trình cô thôi miên ông Cố”.

Bình Luận (0)
Comment