Cố Tổng Sủng Thê

Chương 220



"Chuyện này cũng không cần ông lo giùm, Sở Trọng Văn là anh em của tôi, cậu ta có ra sao tôi cũng lo, cho nên ông hãy lo cho bản thân mình trước đi, đã lựa chọn rời đi thì ngoan ngoấn ở lại Đông Âu, đừng đi quấy rầy cuộc sống của người khác nữa”
Cố Văn nói xong, ba người đang định lên lầu thì lại nghe Sở Đình Trung ở phía sau quát: "Gần đây tôi rất muốn quay về Việt Nam xem Hà Thành đã phát triển thế nào rồi, ghé qua thăm cái nhà mà tôi đã từng chung sống với người phụ nữ kia một lát”
Sở Trọng Văn nghe xong thì ngay lập tức nổi giận, xoay người túm lấy quân áo của Sở Đình Trung: "Sở Đình Trung ông là cái đồ khốn nạn, ông dám nói lại thử xem.


Ông căn bản không có †ư cách quay về gặp mẹ của tôi, càng không tư cách quay về nhà họ Sở”
“Thật sao? Vậy chúng ta cùng chờ † xem, tao không nghĩ mày có thể canh giữ bên cạnh mẹ mày mọi lúc mọi nơi được”
Sở Đình Trung nói xong thì lại chọc giận Sở Trọng Văn một lần nữa, Sở Trọng Văn giơ tay lên muốn đánh ông ta, lại bị Cố Văn gọi lại: "Sở Trọng Văn, dừng tay”
Mặc dù anh coi thường Sở Đình Trung, nhưng dù sao ông †a cũng là ba của Sở Trọng Văn, nếu Sở Trọng Văn đánh ông ta, sợ răng sẽ để lại tin đồn xấu.

Cố Văn hiểu rõ hơn Sở Trọng Văn, bèn ra tay ngăn cản.
Sở Trọng Văn siết chặt nắm đấm, run rẩy một lúc lâu rồi
Cút, cút ngay cho tôi, tôi không muốn gặp lại ông nữa”
Sở Đình Trung đứng lên đi ra ngoài, đi ra đến cửa thì quay.


đầu lại, thấy ba người kia đã không còn ở sảnh nữa, cấp dưới đi đến hỏi thăm: "Ông chủ, khi nấy có thể nói chuyện đàng hoàng với cậu chủ mà, tại sao ông lại nói như vậy? Chẳng phải như vậy sẽ làm mất hết tình con ba con sao?” Sở Đình Trung cười lạnh: "Tôi có quan hệ gì với thằng ngu đó? Chẳng qua tôi muốn dạy dõ nó, bây giờ mẹ nó đã gả cho anh trai tôi rồi, tôi còn muốn giết cả bọn nó đây, làm sao còn diễn kịch ba con với nó được?”
Nói xong câu đó, Sở Đình Trung quay lại nhìn, người đang đứng ở chỗ rẽ góc đường đã biến mất, lúc này Sở Đình Trung mới yên lòng lại, chậm rãi thở ra một hơi, nói với những người ở sau lưng: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi!" Những cấp dưới kia cũng không biết rốt cuộc lần này ông chủ đến đây để làm gì.
Nhưng cũng không có tổn thất gì, đành phải rời đi theo ông ta, bọn họ căn bản cũng không hiểu bây giờ Sở Đình Trung đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ông chủ của bọn họ giống như là một người mà không có ai muốn nhận làm người thân.
Ba người Cố Văn về đến văn phòng, Cố Văn ngồi xuống ghế: "Được rồi, chuyện này đã xử lý khá ổn thỏa rồi, bây giờ cậu không nên suy nghĩ nhiều, binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, sẽ giải quyết được cả thôi.

Bây giờ chúng ta không nên ở lại đây nữa, nếu như bị Sở Đình Trung để mắt tới, sợ là sẽ có phiền phức, chúng ta nhất định không thể để cho ông ta chọc thủng khiên phòng hộ của chúng ta.

Đặt vé máy bay xong trước buổi tối hôm nay, tôi cảm giác bên phía Việt Nam sắp xảy ra chuyện” Không thể không nói, Cố Văn dự cảm vô cùng chuẩn.


Hôm nay Cố Nam tập trung tất cả mọi người đến họp, Mộc Mai tham gia thay Cố Văn, bầu không khí của hội nghị nghiêm trọng lạ thường, vào lúc sắp kết thúc lúc, Cố Nam lấy ra một phần tài liệu, đặt ở trên bàn: "Đây chính là bản báo cáo tài vụ do mọi người làm, dù là tháng trước hay là quý trước, đều xuất hiện vấn đề rất lớn, phạm sai lầm cấp thấp như vậy, mọi người làm việc kiểu gì thế.

Ai cũng nói là lo cho công ty này nọ, nhưng nếu như chuyện này bị điều tra ra, toàn bộ công ty đều sẽ xong đời”
Một cổ đông trong đó nhíu mày nhìn về phía Cố Nam, không thể tin nổi, hỏi: "Tổng giám đốc Văn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao công ty lại xuất hiện một lỗ hổng lớn như thế”
"Các người làm ăn kiểu gì vậy, nhận lương kếch xù còn chạy đến đây hỏi tôi chuyện gì xảy ra? Công ty xuất hiện lỗ hổng ai trong số các người cũng phải chịu trách nhiệm, nếu xử lý không tốt, tất cả các người đều xéo ngay cho tôi”.


Bình Luận (0)
Comment