Cố Tổng Tài Cưng Chiều Thư Ký Trưởng Tận Trời

Chương 106

Ánh trăng treo cao giữa bầu trời, ánh sáng lạnh lẽo từ trên trời đổ xuống, phủ lên thành phố C đang say ngủ một vẻ lạnh lẽo xa cách, khiến thành phố này trông như một tòa thành không người. Nếu không phải trong từng tòa nhà vẫn còn vẳng lên hơi thở yếu ớt của con người đang ngủ say, thì e rằng đúng là một tòa thành trống rỗng thật rồi. Ánh trăng nghiêng nghiêng xuyên qua ban công, đổ xuống bên người Lam Thất. Dưới bóng sáng ấy, gương mặt nghiêng của cô hiện lên vẻ lạnh lùng xen lẫn buồn thương.

Thác Ly lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng ấy, trong lòng khẽ se lại.

“Cách đây năm năm, tôi và Dạ Ngữ quyết định tổ chức hôn lễ du lịch, chuyện này anh còn nhớ không?”

“Chuyện đó tôi biết.” Thác Ly cau mày. Thứ anh muốn biết là những ký ức đau thương bị chôn vùi kia.

Lam Thất khẽ cười chua chát, thân thể rút lui vào góc sofa, cô xoa xoa cánh tay, giọng thì thầm lạnh lẽo: “Trời bắt đầu lạnh rồi.”

Thác Ly nghiêng đầu nhìn cô, nhanh chóng cởi áo khoác da ngoài, nhẹ nhàng phủ lên vai cô. Lam Thất ngập ngừng đưa tay sờ tay Thác Ly, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa — trong những ngày tháng đau khổ sống không bằng chết ấy, cô đã biết bao lần khao khát đôi tay này và vòng tay ấy… mà Thác Ly lại chẳng hay.

Cô quay đầu đi, tiếp tục kể:

“Chuyến du lịch kéo dài hơn hai tháng, cuối cùng chúng tôi đến quốc gia C. Thành phố B ở quốc gia C là điểm kết thúc chuyến đi. Vừa đến nơi, lệnh triệu tập của tổ chức ‘Ảnh Tuyến’ đã đến tay tôi, nói rằng tôi kết hôn với người ngoài tổ chức, phải lập tức về tổng bộ giải quyết. ‘Giải quyết’ tức là — chính thức rời khỏi tổ chức.”

“Trước khi đi, tôi nói với Dạ Ngữ, nếu hai tháng liền không có tin gì từ tôi, nghĩa là tôi đã gặp chuyện.” Chỉ vì câu nói ấy… mà đã khiến Dạ Ngữ mất mạng.

“Tiểu Ly, chuyện này anh không biết đâu.” Lam Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng chắc nịch.

Thác Ly khẽ gật đầu. Việc tổ chức triệu hồi Lam Thất về tổng bộ, quả thực anh không hề biết.

Lam Thất im lặng, quả đúng như cô nghĩ.

“Hôm trở về Mỹ, người đích thân tiếp tôi là Cố Diệu. Hắn nói muốn chiêu đãi tôi, gọi là gió tẩy bụi đường. Sau lần gặp mặt hôm ấy, tôi bị đưa đến một biệt thự đóng kín hoàn toàn, bề ngoài nói là vì sự an toàn của tôi, nhưng thực chất là nhốt tôi như một tên biến thái. Trong suốt một tháng sau đó, Cố Diệu luôn viện đủ lý do để không gặp tôi, cố tình kéo dài thời gian, còn cho người thu hết mọi thiết bị liên lạc của tôi. Lúc ấy tôi đã nghi, hắn gọi tôi về chẳng phải vì chuyện rời tổ chức, mà là vì mục đích khác.”

“Đến tháng thứ hai, cuối cùng Cố Diệu lại xuất hiện, trong bữa tiệc tối hôm đó, giữa chúng tôi có đoạn đối thoại như sau…”

Thác Ly lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi: “Đối thoại thế nào?”

Lam Thất chà xát cánh tay, đôi mắt vốn luôn dịu dàng nay ánh lên vẻ đau thương.

Năm năm trước – New York, Mỹ – Biệt thự ven hồ cạn

Tại hai đầu bàn dài hình chữ nhật màu ngà, Cố Diệu ngồi ở vị trí chủ tọa nâng ly rượu vang, Lam Thất chau mày ngồi ở cuối bàn, ánh mắt mang theo cảnh giác nhìn hắn.

“Thủ lĩnh, rốt cuộc anh định giam tôi đến bao giờ?” Giọng Lam Thất đầy mất kiên nhẫn.

Cố Diệu lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nụ cười tao nhã trên môi khiến người khác rùng mình vì lạnh lẽo. “Sao vậy? Mới thế mà chịu không nổi rồi? Seven, khi nào thì cô trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy?”

Lam Thất nhướng mày, im lặng.

“Seven, cô tin vào tình cảm không?” Câu hỏi của Cố Diệu, không chỉ nói đến tình yêu, mà còn bao gồm cả tình thân, tình bạn. Nhưng chữ ‘yêu’ thoát ra từ miệng hắn, giống như sự báng bổ.

Lam Thất liếc nhìn hắn kỳ dị, gật đầu: “Tin.”

Cố Diệu nghiêng đầu nhìn dòng rượu đỏ yêu dị trong ly, lạnh lùng nói: “Tôi thì không tin.”

Lam Thất không lên tiếng, chờ hắn nói tiếp.

“Gần đây tôi quen một cô gái dễ thương. Vì cứu người thân, cô ta thậm chí sẵn lòng dùng thân thể mình để giao dịch với tôi. Con người thật là sinh vật kỳ lạ!” Nói rồi, Cố Diệu lắc đầu, vẻ như chẳng thể hiểu nổi. “Cô nói xem, tại sao con người lại vì người khác mà sẵn lòng từ bỏ cả tôn nghiêm và sinh mạng của mình?”

“Vì yêu chứ sao.” Lam Thất đáp dứt khoát.

“Yêu?”

Cố Diệu nhướng giọng. Cả đời hắn chưa từng yêu ai. “Tôi thấy yêu chỉ là cái rắm! Chẳng đáng một xu!”

Lông mày Lam Thất nhíu chặt, liếc nhìn ánh mắt không hiểu đời của Cố Diệu, nói: “Khi anh dùng tiền để đo tình yêu, thì anh đã không xứng có được tình yêu rồi.”

Cố Diệu thờ ơ nhún vai: “Tôi đâu cần yêu.” Dù nói vậy, hắn không hề biết — người càng nói không cần yêu, lại càng là người bị tình yêu dày vò đến tận xương tủy. Hắn đối đầu với mẹ con Cố Thám như vậy, chẳng qua vì họ đã cướp đi tình yêu từ Cố Tinh Vân mà hắn và Cố Tước không bao giờ có được.

Lam Thất trầm mặc không nói.

“Seven, chúng ta đánh cược một ván thế nào?” Giọng Cố Diệu như quỷ dữ dụ dỗ.

Lam Thất cau mày, hỏi: “Cược gì?”

Ngón tay Cố Diệu nhẹ nhàng miết quanh miệng ly rượu, đôi mắt nâu ngập tràn tà khí nhìn chằm chằm Lam Thất. Hắn mở miệng, nhẹ nhàng nói ra tám chữ: “Lấy mạng cô… làm tiền cược.”

Ánh mắt Lam Thất biến đổi, bất an bắt đầu dâng lên trong lòng: “Anh có ý gì?”

“Ý tôi là… tôi sẽ giam cô ở một nơi không ai tìm được. Rồi chúng ta cùng cược một ván — xem Dạ Ngữ có vì muốn tìm hiểu thực hư mà dám bước vào bữa tiệc tử thần tôi chuẩn bị hay không.” Giọng hắn càng nói càng nhẹ, mà nụ cười lại càng tao nhã — chỉ để thử nghiệm một chữ “yêu”, Cố Diệu sẵn sàng dùng mạng người làm con bài cá cược!

Soạt!

Lam Thất bật dậy, giận dữ nhìn Cố Diệu: “Cố Diệu, từ hôm nay trở đi, Seven và tổ chức Ảnh Tuyến không còn liên quan gì nữa!” Cô dứt khoát, nói xong liền đá bật ghế, nổi giận rời đi.

Ở dưới trướng kẻ như ác quỷ thế này — là sự sỉ nhục đối với cô!

Cố Diệu nhún vai, cười lạnh: “Seven, đêm nay cô không đi được đâu.”

Bước chân Lam Thất vừa tới bậc thang xoắn ốc thì nghe thấy câu đó, thân hình khựng lại. Bỗng một cơn đau buốt như trăm ngàn con côn trùng cắn xé lan khắp toàn thân cô, cầu thang trước mắt biến thành ba, bức tranh chân dung trên tường cũng nhòe đi thành ảo ảnh.

“Anh… bỏ thuốc vào rượu?” Lam Thất vịn lan can, lòng lạnh băng.

Cô quá sơ suất rồi!

“Để phòng ngừa bất trắc, tôi chỉ có thể làm vậy. Seven, tạm biệt.” Chữ “tạm biệt” rơi vào tai Lam Thất, chân cô mềm nhũn, lăn từ cầu thang xuống, thình thịch… từng tiếng vọng trong đầu như xé toang tâm trí.

Giữa mê man, cô dường như lại nhìn thấy bóng dáng Dạ Ngữ lần đầu gặp mặt. Gương mặt ấy, nụ cười ấy — là cảnh tượng đẹp nhất đời cô, mãi mãi không thể quên…

“Cố Diệu đưa tôi đến một vùng sa mạc hoang vu, ở đó ngoài tôi ra còn có mấy chục vệ binh canh gác. Mỗi ngày họ đều bắt tôi uống thuốc mê, khiến tôi đầu óc mơ hồ không tỉnh táo. Tôi không biết mình đã bị nhốt ở sa mạc đó bao lâu. Cho đến một ngày, tên đội trưởng trong nhóm lính canh mở máy tính cho tôi xem một đoạn video, tôi mới nhận ra bên ngoài đã thay đổi cả trời đất.”

“Trong video là một người đàn ông trẻ tuổi, trên người chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót, tay chân bị trói chặt trên giường trong phòng thí nghiệm. Một người bác sĩ mặc blouse trắng, đeo khẩu trang, sắc mặt lạnh lùng, đang tiêm thuốc vào cánh tay anh ta. Cánh tay người đàn ông bị tiêm đến mức đầy những lỗ thủng chằng chịt — đó là dấu vết chỉ có ở những người từng bị biến thành chuột bạch thí nghiệm trong thời gian dài. Ở giây cuối cùng của đoạn video, do tác dụng thuốc quá mạnh, người đàn ông đó ngẩng đầu gào lên giận dữ — chính khoảnh khắc ấy, tôi mới nhìn rõ gương mặt anh ta. Người đó… chính là chồng tôi — Dạ Ngữ!”

Lần trước khi cô nhìn thấy hoa anh túc trong nhà Vương Bỉnh Hằng, tại sao lại phản ứng dữ dội như vậy — hóa ra chính là vì điều này.

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, tim Lam Thất lại như bị dao cứa từng nhát.

Một lần nữa, nước mắt cô tuôn rơi.

Gân xanh nổi đầy trên mặt Thác Ly, toàn thân căng cứng vì phẫn nộ. “Vậy là… Cố Diệu lấy cô làm mồi nhử, cố tình dẫn Dạ Ngữ vào bẫy rồi bắt anh ấy đem đi làm vật thí nghiệm?!” Thác Ly kinh hoàng. Làm sao có thể? Cố Diệu sao lại có thể đối xử tàn nhẫn đến mức đó với Seven?

Lam Thất đau đớn gật đầu. “Đúng vậy… Dạ Ngữ của tôi… đã bị hắn dùng làm chuột bạch suốt hơn hai tháng, cuối cùng… cắn lưỡi tự sát!” Lam Thất vừa khóc vừa gào, hai tay đấm thùm thụp vào ngực.

Trong căn phòng, Dạ Quân Nhiên đang đứng dựa bên khung cửa, nghe tiếng Lam Thất gào khóc đau thương, cậu cắn chặt răng, cố nén cảm xúc để mẹ không phát hiện ra sự hiện diện của mình. Bóng Rổ yên lặng nằm bên chân cậu — cũng chẳng dám nhúc nhích.

Nghe đến đây, đầu Thác Ly hoàn toàn trống rỗng.

“Tiểu Ly, đó là lý do vì sao tôi rời khỏi Ảnh Tuyến, quy thuận Viêm Môn. Anh biết không, thi thể của Dạ Ngữ… là do Cố Thám và Hy Diêu liều mạng kéo ra từ phòng thí nghiệm!”

“Khi thi thể anh ấy được đưa ra ngoài, đã không còn hình dạng người nữa!”

“Dạ Ngữ đáng thương của tôi… đến chết cũng không biết tôi đã mang thai con của anh ấy! Lúc còn sống, anh ấy hay cười biết bao… Thế mà hai tháng cuối đời, chắc chắn anh ấy đã sống không bằng chết. Tiểu Ly… thời gian đó anh không ở bên tôi, đến cả một bờ vai để khóc, tôi cũng không có…” Lam Thất ôm chặt đầu gối, co người trong góc sofa, nức nở. Giọng cô từ rền rĩ dần trở nên nghẹn ngào. Cô là mẹ, không thể để con trai thấy bộ dạng chật vật này của mình.

Thác Ly cúi người ôm chặt lấy Lam Thất vào lòng. Anh cắn chặt môi, nỗi phẫn nộ trong lòng dâng trào như sóng dữ, chỉ có anh mới hiểu nó lớn đến nhường nào.

Không trách được Seven rời khỏi Ảnh Tuyến. Không trách được Cố Diệu vừa thấy cô là muốn giết người diệt khẩu! “Xin lỗi em, Seven…”

Người trong lòng anh khẽ khựng lại, nghẹn ngào hỏi: “Anh xin lỗi em vì điều gì?”

Mắt Thác Ly đỏ hoe. Nghe xong lời kể của Lam Thất, anh mới nhớ ra một chuyện.

“Năm năm trước, lúc người đàn ông bị nhốt trong phòng thí nghiệm cắn lưỡi tự sát… anh cũng có mặt ở đó!” Thác Ly nghiến răng nói ra điều này. Trong lòng anh hối hận tột cùng. Nếu khi đó biết người đó là Dạ Ngữ, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện khốn nạn như vậy!

“Cái gì?” Lam Thất cứng đờ cả người, đẩy mạnh Thác Ly ra. “Anh… có ý gì?”

Thác Ly rúc người vào góc sofa, hai bàn tay to siết chặt lấy mặt mình, cố ngăn dòng nước mắt và nỗi đau đang trào dâng mãnh liệt.

“Tiểu Ly, nói rõ ra đi! Vừa rồi là có ý gì?!” Lam Thất giật mạnh tay Thác Ly xuống, và thứ cô nhìn thấy là gương mặt đẫm lệ đầy đau khổ của anh.

Biết được sự thật, lòng Thác Ly tan nát vì hối hận.

“Tiểu Ly, sao anh lại khóc?”

Lam Thất đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt Thác Ly, tim cô cũng co thắt lại theo. Phản ứng của Thác Ly quá bất thường. Chính vì vậy, cô càng thấy bất an.

Thác Ly cắn chặt răng, tự lau mặt, giọng khàn khàn từng chữ một: “Năm năm trước, khi anh vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, thủ lĩnh… Cố Diệu nói với anh rằng vật thí nghiệm mà bọn họ nghiên cứu bao lâu cuối cùng đã thành công. Seven, em còn nhớ thí nghiệm đó không?”

Lam Thất cúi đầu nghĩ ngợi, rồi gật đầu. “Trước đây Cố Diệu từng nói, nếu tiêm tất cả loại thuốc độc vào một người mà người đó vẫn không chết, thì tức là cơ thể đã được rèn luyện thành bất khả xâm độc. Người khác chỉ cần uống máu người ấy là có thể nâng cao khả năng miễn dịch với độc tố.” Nói đến đây, Lam Thất bỗng bịt chặt miệng. “Chẳng lẽ… Dạ Ngữ trở thành thể chất bất khả xâm độc?”

Nếu thật sự như vậy — thì quá khủng khiếp!

Chỉ cần nghĩ đến cảnh có hàng chục người thay phiên nhau uống máu của Dạ Ngữ, tim Lam Thất như vỡ vụn.

Thác Ly chậm rãi gật đầu: “Không sai!”

“Hôm đó Cố Diệu gọi mười thuộc hạ thân tín nhất của hắn vào một căn phòng nhỏ, nói rằng mấy năm qua anh em đã theo hắn vất vả, giờ muốn tặng chút ‘hàng tốt’ làm quà. Có người đẩy một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào, rồi Ngụy Nguyên dùng dao rạch cổ tay hắn. Máu trong người chảy ra ào ào như suối. Người đó kêu khóc thảm thiết, giọng khản đặc như quạ kêu, anh hoàn toàn không nhận ra là ai!” Nói đến đây, Thác Ly đấm mạnh vào ngực mình, như muốn đập vỡ trái tim đang nghẹn đau vì hối hận.

Khi máu gần như bị rút cạn, anh ấy mới cắn lưỡi tự sát.

Làm nghề này, sức chịu đựng vốn vượt xa người thường. Với tính cách của Dạ Ngữ, nếu không tuyệt vọng đến cực độ, tuyệt đối sẽ không tự kết thúc mạng sống.

“Anh cũng uống… đúng không?” Giọng Lam Thất run rẩy, trong lòng cô đã có câu trả lời. Dù nước mắt đã cạn, nhưng tim cô vẫn đang rỉ máu.

Thác Ly gật đầu, mắt đỏ hoe. Cơn đau trong lòng như có hàng trăm cái búa đang dập nát linh hồn anh.

“Không chỉ mình anh. Ngụy Nguyên, Thomas, Tina… và cả Cố Diệu, tất cả đều uống. Trong số mười một người chúng tôi, Cố Diệu là kẻ uống nhiều nhất. Nọc độc trong chân hắn… chính là nhờ vậy mà được giải.” Nghĩ lại, tất cả những gì Cố Diệu làm… chỉ vì muốn chữa đôi chân tàn phế của hắn!

Vì thân thể mình, hắn sống sờ sờ tra tấn đến chết chồng của thuộc hạ trung thành nhất!

Con người như Cố Diệu… chẳng khác gì súc sinh!

“Fuck!”

“Cố Diệu… súc sinh!”

Lam Thất nghiến răng chửi thầm, thân hình nhỏ nhắn từ từ đứng dậy, cúi người ấn vào một vị trí bên dưới bàn trà. Một cánh cửa bí mật bật mở trên tường. Lam Thất quay người đi vào phòng ngầm. Thác Ly chỉ nghe thấy tiếng đạn được nạp vào nòng lách cách, giây sau, Lam Thất từ trong phòng đi ra. Sau lưng cô là một ba lô đen, tay xách theo một túi nhỏ cũng màu đen.

“Muốn chuộc tội, thì đi theo tôi!”

Cô ném chiếc túi đen cho Thác Ly một cách gọn gàng, rồi mở cửa đi ra trước. Thác Ly đón lấy túi, đứng dậy đi theo.

Lam Thất mở điện thoại gọi cho Cố Thám. Vừa bắt máy, giọng nói lạnh như băng của cô truyền tới tai Cố Thám: “Môn chủ, giữ Lôi Ưng lại giúp tôi hai tiếng, tôi cần anh ấy trông nom Quân Nhiên!” Nói xong liền cúp máy.

Lúc ấy mới hơn 4 giờ sáng, Lôi Ưng vừa mới chợp mắt. Cố Thám suy nghĩ một chút, liền sai người đánh thức Lôi Ưng, đồng thời gọi cho An Hy Diêu.

Lúc Cố Thám gọi tới, An Hy Diêu đang tắm.

“Cố Tam, gọi tôi giờ này, có chuyện gấp à?” An Hy Diêu hỏi, một tay thả cánh hoa hồng vào bồn tắm. Thương Giai Nhã quấn khăn tắm đứng bên cạnh, chân trần giẫm lên nền gạch trắng, gương mặt lạnh tanh.

“Cậu đang trong phòng tắm?” Cố Thám nhíu mày. “Cậu ở cùng Giai Nhã?”

“Ồ, Cố Tam cậu giỏi thật đấy!” An Hy Diêu cười khẽ, không xác nhận cũng chẳng phủ nhận.

Cố Thám trầm mặc một lúc, rồi xin lỗi: “Hy Diêu, tối nay e là làm phiền chuyện tốt của cậu rồi.”

An Hy Diêu khựng lại: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lam Thất vừa gọi điện mượn Lôi Ưng hai tiếng. Quân Nhiên gọi cho tôi bảo có một người tên là chú Thác Ly đến tìm Lam Thất, không biết nói gì với nhau mà cả hai người đều khóc. Cậu bé còn nói, Lam Thất cầm theo súng, hai người rời khỏi nhà đi tìm kẻ thù rồi.”

An Hy Diêu nghiêng đầu, khẽ nói vào tai Thương Giai Nhã  xin lỗi vì có việc gấp rồi rời phòng tắm, bước vào phòng ngủ. “Là vì chuyện của Dạ Ngữ, đúng không?”

“Ngoài chuyện đó ra, còn gì có thể khiến một người đã lui về làm mẹ như Lam Thất nổi giận?” Cố Thám nói.

“Vậy cậu muốn tôi làm gì?”

“Hy Diêu, Thác Ly nhất định biết chỗ ẩn thân của Cố Diệu. Tôi muốn cậu xác định vị trí của Lam Thất, rồi ngăn không cho cô ấy hành động đêm nay. Bây giờ chưa phải lúc ra tay, kẻo đánh rắn động cỏ. Còn nữa, truyền lời giúp tôi đến Thác Ly: tôi muốn gặp anh ta.” Cố Thám có kế hoạch riêng. Lam Thất mà hành động bốc đồng đêm nay, chưa chắc giết được Cố Diệu, lại phá hỏng đại cục.

“Cậu muốn tôi một mình đối đầu với hai người từng là Hắc Bạch Song Hùng à?” Đây chẳng khác gì trò đùa đầu năm.

“Cậu đâu có một mình.”

An Hy Diêu ngẩn ra: “Còn ai nữa? Giờ cậu còn chưa đi lại được, bảo tôi tìm ai đây? Ai dám đối đầu trực diện với hai hung thần đó?”

“Trong phòng cậu chẳng phải còn có người sao?”

“Giai Nhã?” An Hy Diêu méo mặt — vốn hứa tối nay sẽ chiều mỹ nhân băng giá, giờ không những không được chiều mà còn phải nhờ nàng đi làm tay đấm hộ. Nghĩ đến đây, An Hy Diêu thật sự thấy khổ.

“Được rồi được rồi, tôi đi là được chứ gì!”

Lúc 4 giờ 30 sáng, một chiếc Land Rover màu đen rít gào lao từ phía nam thành phố C chạy thẳng về khu bắc, đuổi theo vị trí của Bắc Cực Tinh. Bên phải bầu trời, ánh bình minh đang vật lộn bò lên từ mặt đất, dù con người có to lớn đến đâu, trước ánh sáng vũ trụ, cũng chỉ là những hạt bụi nhỏ bé không đáng kể.

Người lái xe là Thác Ly, Lam Thất ngồi ghế phụ, trên đầu đội mũ lưỡi trai, dưới vành mũ là đôi mắt từng dịu dàng nay lại lóe lên sát khí và hàn quang. Ánh mắt ấy đã không còn xuất hiện trong mắt Lam Thất suốt năm năm qua rồi.

Làm mẹ suốt năm năm, cô gần như quên mất bản thân từng là Bạch Hùng Seven ngang tàng, hống hách một thời.

“Seven, Cố Diệu ở biệt thự số 41, khu Mặc Lan Trang.” Mặc Lan Trang cũng là nơi ở của Thương Giai Nhã.

Lam Thất giương khẩu súng bắn tỉa, ống ngắm nhắm thẳng vào gương mặt nghiêng hoàn hảo của Thác Ly. Anh không né tránh, ngồi yên ngay ngắn thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào Lam Thất. Thấy vậy, Lam Thất khẽ nhíu mày, có phần mất hứng.

“Tiểu Thất, bị nhốt năm năm liền, giờ cậu chắc đang rất phấn khích nhỉ?” Lam Thất vỗ nhẹ súng bắn tỉa, hỏi. “Tiểu Thất” là tên cô đặt cho khẩu súng – súng của cô, tay của cô, đều là mạng của cô. Tất nhiên, Quân Nhiên cũng là mạng của cô.

Thác Ly đạp ga, tăng tốc.

Xe xuống đường cao tốc, lao vào khu đông bắc thành phố. Khi chiếc Land Rover chạy đến khu phố đi bộ phía bắc, nơi phồn hoa nay vẫn còn đóng cửa, trên đường không một bóng người.

Cuối con phố đi bộ, một chiếc Bentley màu lam đỗ lại. An Hy Diêu ngậm điếu thuốc, ánh mắt lười biếng dõi về phía âm thanh xe hơi đang tới gần, đầy vẻ hứng thú. “Giai Nhã, cô chuẩn bị xong chưa?”

Thương Giai Nhã không đáp. Khi tiếng xe đến gần, ánh đèn pha quét tới, cô mới mở miệng: “Tôi sẽ cố gắng.” Nói xong, cô tung cửa xe, đôi chân dài đạp mạnh trên đất lao thẳng về phía chiếc Land Rover đang lao tới. An Hy Diêu thấy vậy, nhếch môi cười ranh mãnh, bật dậy phóng nhanh hơn Thương Giai Nhã.

“Tốc độ của cô, còn yếu lắm!” An Hy Diêu lắc ngón tay trước mặt cô, giọng cười thích thú.

Thương Giai Nhã sững lại, rồi nở nụ cười nhạt: “Anh chạy trước tôi thì giỏi chắc?” Dứt lời, cô nhún chân, thân hình như chim én lướt lên, bay vút lên nóc chiếc Land Rover đang lao đến.

“Bịch!”

Cô tiếp đất chính xác lên nóc xe.

Phía trước, An Hy Diêu quỳ một gối trên mui xe, gương mặt điển trai nở nụ cười cà lơ phất phơ. Thương Giai Nhã nằm rạp trên nóc, giơ tay đấm mạnh xuống cửa sau xe.

“Ầm!”

Cửa kính vỡ tan, mảnh thủy tinh bắn tung tóe. An Hy Diêu chứng kiến mà không khỏi co giật khóe mắt. Cô gái này… thật sự quá bạo lực!

Lam Thất liếc nhìn mảnh kính vỡ phía sau, ánh mắt xoay chuyển, mở cửa xe bước xuống.

“Hy Diêu, không ngờ anh lại thích kiểu phụ nữ như thế này.” Lam Thất châm chọc, liếc nhìn Thương Giai Nhã. An Hy Diêu nhún vai không đáp, Thương Giai Nhã im lặng đứng cạnh xe, không nói một lời.

An Hy Diêu nhìn chằm chằm Lam Thất, nghiêm giọng khuyên: “Lam Thất, đừng làm chuyện dại dột.”

Lam Thất quay đầu đi, ánh mắt đầy căm hận: “Hy Diêu, tại sao anh và Cố Thám không nói cho tôi biết cái tên biến thái Cố Diệu đó đã uống máu của Dạ Ngữ?!”

An Hy Diêu im lặng. Anh không dám nhớ lại chuyện đó. Anh sợ nếu lỡ không kìm được, sẽ xách súng lên cùng Lam Thất đến giết chết tên súc sinh kia.

“Tại sao không nói?!”

Lam Thất gào lên, vung tay chém về phía ngực An Hy Diêu. Anh vội lùi lại, Thương Giai Nhã lao đến giữ anh đứng vững.

An Hy Diêu nhìn cô đầy cảm kích, khẽ lắc đầu ra hiệu mình không sao. Rồi nhìn Lam Thất, anh nói, giọng trầm hẳn: “Vì khi đó, cô đang mang thai con của anh ấy! Nếu cô đi báo thù, chỉ là tự sát! Nếu cô chết, đứa con duy nhất còn lại của Dạ Ngữ cũng không còn!”

“Lam Thất, cô không phải là kẻ đơn độc nữa. Cô là một người mẹ, mang thai con của người đã khuất! Cô bảo tôi và Cố Thám phải làm sao mà nói cho cô biết chuyện đó?!”

An Hy Diêu chỉ tay xuống đất, lần đầu tiên giận dữ hét lên. Nói xong còn đá mạnh vào đầu xe Land Rover. Ngón chân đau, nhưng anh không hề biểu hiện.

Lam Thất lặng im.

“Lam Thất, đi theo tôi về! Giờ đầu cô đang nóng, cô dám chắc trong tình trạng này mình bắn trúng đầu tên Cố Diệu sao? Nếu không giết được hắn, lại khiến hắn cảnh giác thì càng nguy hiểm hơn!”

“Trước khi sự thật về hắn bị phanh phui, không ai được phép giết hắn!”

“Nếu hắn chết bây giờ, những linh hồn oan khuất sẽ không bao giờ được siêu thoát!” Gào lên xong, An Hy Diêu nhắm mắt chờ quyết định của Lam Thất.

Giao đấu trực diện với Hắc Bạch Song Hùng, dù có Thương Giai Nhã giúp, anh cũng chỉ có nước thất bại.

Thương Giai Nhã nhìn An Hy Diêu, hiếm khi thấy anh nghiêm túc như vậy, trái tim băng giá của cô bỗng đập loạn nhịp. Cô… lại say anh mất rồi!

Thác Ly trong xe nhìn Lam Thất đầy do dự, thầm thở phào. Thật ra anh không tán thành hành động này, lúc nãy chỉ bị thù hận làm mờ lý trí, anh nên ngăn cô lại mới đúng.

Một lúc sau, Lam Thất vẫn lặng thinh. Nói thật lòng, cô rất muốn một phát bắn nát đầu tên Cố Diệu rồi treo xác hắn lên đánh một trận, nhưng những gì An Hy Diêu nói cũng không sai. Cô không dám chắc mình thành công, nếu thất bại sẽ hỏng cả đại sự.

“Chị dâu à, chị phải tin bọn em. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ công khai tội ác của Cố Diệu. Đến lúc đó, muốn chém muốn giết hắn sao cũng được!” Nếu nói ai hận Cố Diệu nhất, không ai bằng Cố Thám. Cố Thám còn nhẫn nhịn được, Lam Thất sao không nhẫn được?

Nghe tiếng gọi “chị dâu”, Lam Thất cứng đờ. Chị dâu còn sống, nhưng người chồng của cô – Dạ Ngữ – lại không còn nữa rồi.

“Chờ thời cơ đầy đủ, mới là lúc tốt nhất để trả thù. Lam tiểu thư, đừng vì nhất thời xúc động mà hỏng chuyện lớn.” Thương Giai Nhã cuối cùng cũng mở miệng, lần đầu tiên nói một câu dài.

Thác Ly bước xuống, đi đến cạnh Lam Thất: “Seven, để anh đưa em về.” Anh bế ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô.

“Thác Ly, Cố Thám muốn gặp anh.”

Thác Ly gật đầu, nhìn An Hy Diêu: “An Môn Chủ, nói với Cố Môn Chủ, một giờ sáng mai, tôi sẽ đến bệnh viện gặp anh ấy.”

An Hy Diêu gật đầu: “Được.”

...

Trên đường về, An Hy Diêu và Thương Giai Nhã không ai nói gì.

“Mặt trời sắp mọc rồi, đến nhà tôi ngủ một lát nhé.” Trên con đường quen thuộc, Thương Giai Nhã hiếm khi lên tiếng chủ động.

An Hy Diêu liếc cô một cái, gật đầu.

“Nói đi cũng phải nói lại, lần đầu đến nhà cô, chẳng phải nên ăn mặc tử tế, xách theo quà cáp, đến ra mắt bố mẹ vợ hay sao?” Giọng anh toàn nói đến cảnh gặp nhạc phụ đại nhân.

Thương Giai Nhã bật cười, một nụ cười khiến trăm hoa nở rộ. “Không cần. Chút nữa chúng ta leo cửa sổ vào.”

An Hy Diêu: “…”

Chiều hôm sau, Cố Tước đích thân đến bệnh viện đón Tô Nặc Hiền về nhà họ Cố, vừa đưa cậu đến nơi còn chưa kịp uống chén trà đã lại lái xe trở về công ty tăng ca.

Tô Nặc Hiền đứng trước cổng lớn nhà họ Cố, được đội hộ vệ đưa vào đại sảnh.

Biết Tô Nặc Hiền sắp tới, Vương Đức đã sớm chuẩn bị xong phòng ốc, chỉ chờ cậu vào ở. Thấy Tô Nặc Hiền, Vương Đức khom người cúi đầu cung kính, chỉ sợ lỡ lầm gì mà đắc tội với cậu. Phần nhiều là vì trong lòng ông ta mang nặng cảm giác tội lỗi.

“Cố lão tiên sinh tỉnh chưa?” Tô Nặc Hiền ngồi trên ghế salon hỏi, hai tay vắt ngang lên lưng ghế, trông hệt như cha cậu thuở còn trẻ.

Cậu vừa dứt lời, cửa thang máy đã mở ra.

Cố Tinh Vân chống gậy, dưới sự dìu đỡ của vệ sĩ đi tới chỗ Tô Nặc Hiền: “Ha ha, Nono tới rồi à? Là nhị thúc đón cháu đến sao?” Trên mặt ông nở nụ cười, đôi mắt sắc bén năm xưa nay đã vẩn đục, chẳng còn ánh sáng lạnh lẽo như xưa. Ông cười, nụ cười ấy mang theo sự tang thương và lão hóa.

Tô Nặc Hiền nhanh chóng đứng dậy khỏi salon, động tác quá mạnh khiến vết thương chưa lành đau âm ỉ.

“Cố lão tiên sinh, là nhị thúc đưa cháu đến.” Tô Nặc Hiền ôm ngực, nhíu mày mà vẫn cố mỉm cười.

Nghe cậu gọi mình là “Cố lão tiên sinh”, nụ cười trên mặt Cố Tinh Vân khẽ khựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. “Vương Đức, dẫn thiếu gia đi xem phòng chưa?” Lần này, tiếng gọi “Vương Đức” của ông mang theo sự xa cách. Ông đã bắt đầu đề phòng Vương Đức.

Vương Đức lặng lẽ thở dài một tiếng, chỉ nói: “Vừa mới xem qua rồi ạ.”

“Nono, cháu thấy cách bài trí trong phòng có hài lòng không?”

Tô Nặc Hiền gật đầu, nói là hài lòng. Thật ra cậu chẳng hài lòng gì, cả căn phòng toàn một màu hồng phấn xông vào mặt suýt khiến cậu ngất xỉu.

Cố Tinh Vân quay đầu nhìn Tô Nặc Hiền: “Ngồi xuống đi, cháu còn chưa khỏi hẳn, không nên đứng lâu.”

Tô Nặc Hiền làm theo ngồi xuống, người hầu dâng lên điểm tâm và trà nhạt. Cậu tiện tay cầm một miếng bánh hoa quế, đúng vào mùa hoa quế nở rộ nên bánh làm từ hoa tươi thơm ngon đặc biệt. Cậu ăn hết một miếng lại cầm thêm cái nữa — thật đáng thương, Tô Hi chẳng biết gì về đồ ăn ngon, đừng nói làm bánh hoa quế, bảo cô ấy làm món trứng hấp còn như đòi mạng vậy.

“Thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút.” Cố Tinh Vân ngồi xuống, đích thân đưa thêm cho cậu một miếng bánh hoa quế nữa. Tô Nặc Hiền nhận lấy, vừa nhai vừa líu tíu, ăn rất vui vẻ.

Thấy cậu ăn liền mấy cái bánh ngọt, Cố Tinh Vân vốn không thích đồ ngọt cũng cầm một miếng bỏ vào miệng. Ngọt mềm, khiến ông chẳng thấy ngon. Nuốt xong miếng bánh, ông lại cầm một cái khác lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phồng má của Tô Nặc Hiền, bất giác bật cười: “Cháu giống y như ba cháu, đều thích ăn mấy món ngọt này.” Nói xong, Cố Tinh Vân sững người. Miếng bánh trong tay ông khựng lại hồi lâu, cuối cùng lại đặt trở lại đĩa.

Ông tưởng mình đã quên hẳn những thói quen sinh hoạt của Cố Thám, nhưng vừa rồi nhìn động tác của Tô Nặc Hiền, hình ảnh Cố Thám lúc nhỏ lại rõ ràng hiện lên trong đầu ông. Khi còn bé, Cố Thám xinh xắn vô cùng, khuôn mặt nhỏ bằng cái đĩa, da trắng như ngọc, chỉ nhìn một lần là yêu thích không rời. Cậu bé ấy thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ, trời sinh một khuôn mặt ưa nhìn.

Nhớ lại cảnh cậu bé từng ríu rít bám lấy ông đòi bế bồng, trong lòng Cố Tinh Vân chua xót, khóe mắt ươn ướt. “Ai…” ông thở dài một hơi, lần đầu tiên cảm thấy sống thật sự mệt mỏi.

Chỉ cần ông còn sống, cảm giác bị dằn vặt bởi tội lỗi và cô độc sẽ luôn đeo bám ông mỗi ngày. Cô độc như hình với bóng, là một loại tra tấn âm ỉ. Nghe tiếng thở dài của Cố Tinh Vân, Vương Đức cúi đầu, gương mặt đầy hổ thẹn.

“Cố lão tiên sinh, nếu ngày mai ông cảm thấy khỏe, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?” Tô Nặc Hiền biết ông đang buồn, cũng chẳng giỏi an ủi, đành nghĩ đại ra một việc để làm cùng ông.

Nghe vậy, khuôn mặt u sầu khi nãy của Cố Tinh Vân lập tức rạng rỡ, đôi mắt vẩn đục cũng sáng lên. “Sức khỏe ta tốt lắm, cháu muốn đi đâu chơi?” Ông vội vàng đáp, trông như sợ Tô Nặc Hiền đổi ý.

Tô Nặc Hiền mỉm cười, vừa nhai bánh hoa quế vừa nói: “Mẹ cháu bận đi làm, chẳng ai chơi với cháu cả. Vậy đi, mai chúng ta đi dạo phố, rồi tới nhà hàng Pháp Moon—House ăn trưa, buổi chiều đi xem phim Đại Thánh trở về, được không?” Tô Nặc Hiền vẫn luôn nhớ thương nhà hàng Pháp lần trước Cố Thám đưa cậu đến. Ở đó không chỉ có món ăn ngon mà còn có bánh opera – món cậu thích nhất.

Từ lần đó, cậu thường lôi Lại Nhược Nhã đến đó ăn cơm.

“Được! Được!” Cố Tinh Vân liên tục gật đầu hai cái, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. “Nhưng mà vết thương của cháu…”

“Không sao, cùng lắm cháu ngồi xe lăn cả ngày là được!” Miễn là được đi chơi, Tô Nặc Hiền chẳng ngại gì ngồi xe lăn.

“Ha ha, tốt! Vậy quyết định thế nhé!”

Thấy ông đồng ý, Tô Nặc Hiền vui vẻ hẳn lên: “À đúng rồi, Cố lão tiên sinh, ngày mai ông bao hết đó nha…” Dù vui vẻ, nhưng điều nên nói rõ vẫn phải nói.

Cố Tinh Vân sững người, dở khóc dở cười: “Tính cách keo kiệt này chắc chắn là di truyền từ mẹ cháu rồi.”

Tô Nặc Hiền nhướn mày, đầy kinh ngạc: “Sao ông biết?”

Cố Tinh Vân nhún vai, gương mặt già nua đầy vẻ kiêu ngạo xen chút tự hào: “Cố Thám tiêu tiền như nước, chẳng bao giờ để tâm đến tiền nong. Mẹ cháu một mình nuôi con, chắc chắn là kiểu người rất tiết kiệm.” Nói rồi, trong lòng ông bỗng cảm khái. Một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi, vừa học vừa nuôi con, thật chẳng dễ dàng gì.

Nghĩ đến đó, ông lại sinh lòng khâm phục Tô Hi.

Tô Nặc Hiền cụp mắt: “Mẹ cháu keo kiệt thì sao, cháu vẫn yêu bà ấy.”

Cố Tinh Vân nhìn cậu, không nói gì thêm. Chuyện này, coi như đã quyết định rồi.

...

Lôi Ưng đỡ Cố Thám dậy, rồi đặt bàn ăn lên giường bệnh của anh.

“Chủ môn, đây là phần của ngài.” Nói rồi, Lôi Ưng lấy từ hộp cơm ra lần lượt các món thịt kho tàu, cá chua ngọt và canh sườn rong biển. “Cô Tô, đây là phần của cô.”

Cố Thám bị thương nặng, tạm thời chỉ có thể ăn những món dễ tiêu, mềm và thanh đạm. Còn Tô Hi chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần chú ý không ăn xì dầu là được. Cố Thám trông thấy Lôi Ưng đặt toàn bộ món ăn hấp dẫn trước mặt Tô Hi, trong lòng không vui chút nào.

“Tiểu Hy, nể tình anh hy sinh vì cứu em, gắp cho anh miếng thịt kho tàu được không?” – Cố Thám mặt không cảm xúc nói, nhưng ánh mắt đầy ghen tị đã sớm bán đứng anh.

“Cô Tô…” – Lôi Ưng cúi đầu nhìn Tô Hi, ra hiệu cô đừng nghe theo lời Cố Thám.

Tô Hi gắp một miếng thịt kho tàu đưa về phía Cố Thám, Cố Thám đắc ý liếc Lôi Ưng một cái, ánh mắt như đang nói: Vợ tôi đương nhiên là đứng về phía tôi rồi. Nhưng ngay khi miếng thịt đến sát miệng Cố Thám, chiếc đũa bất ngờ xoay một vòng 180 độ, Tô Hi há miệng, tay ngược lại bỏ miếng thịt vào miệng mình. Nhai mấy cái, cô thoải mái “ồ” lên một tiếng: “Ồ! Ngon tuyệt!”

Nói rồi, cô còn đưa đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi dưới.

Cố Thám: ……

“Em chơi anh?” – Cố Thám tức giận.

Lôi Ưng khẽ cười, rồi lui ra khỏi phòng bệnh.

Tô Hi trong ánh mắt vừa ghen tị vừa giận dữ của Cố Thám, tiếp tục gắp một miếng cá chua ngọt đưa vào miệng, rồi lại gắp thêm một miếng nữa.

Cố Thám trừng mắt nhìn cô, nghiến răng lạnh giọng: “Em. Dám. Giỡn anh?”

Tô Hi dừng đũa: “Tổng giám đốc Cố đừng oan cho em, em không giỡn anh đâu, em đang nghĩ cho sức khỏe của anh thôi.” – Giọng nói đầy chính nghĩa.

“Cho anh ăn một miếng sẽ chết à?”

“Không chết.”

Cố Thám tức: “Vậy sao em không đút anh một miếng thịt!”

Anh muốn ăn thịt! Anh đã ba bốn ngày không được ăn đồ mặn rồi!

Tô Hi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Muốn ăn thịt thì đừng tìm em, tìm bác sĩ ấy.”

Cố Thám lườm cô, lần đầu tiên thấy cô gái này thật đáng ghét!

Trong phòng bệnh, hai người lớn như trẻ con cãi nhau chí chóe, Cố Thám thậm chí còn nổi cáu. Ngoài cửa, Lôi Ưng cười không khép được miệng — anh ta bắt đầu nghiện cái cảm giác nhìn Cố Thám bị “bẽ mặt”.

Thói nghiện này không tốt, phải sửa!

Sau bữa tối, Tô Hi ở lại phòng bệnh với Cố Thám một lúc. Trước khi rời đi, cô bỗng nói:

“Cố Thám, em định ngày mai quay lại công ty làm việc.”

Cố Thám không nghĩ ngợi đã phản đối.

“Em chỉ bị thương ngoài da, vết thương đều đã đóng vảy, không còn đáng ngại. Công ty đang hỗn loạn, thêm một người là thêm một phần sức, để em quay lại giúp một tay đi được không?” Hôm nay Cố Tước vội vàng đến bệnh viện một chuyến, dặn dò Tô Nặc Hiền xong lại lập tức rời đi, không nán lại phút nào. Xem ra công ty thật sự loạn rồi.

Nghe vậy, Cố Thám trầm mặc.

“Nếu anh thật sự không yên tâm, em hứa sẽ không làm thêm giờ, được chứ?” So với việc cứ ngồi không trong bệnh viện với anh, thà về công ty giúp đỡ còn hơn.

Cố Thám liếc xuống chân cô, anh biết đầu gối cô vẫn bị thương.

“Làm việc phải đi giày cao gót, em chắc mình ổn chứ?”

“Yên tâm đi, em không sao.”

Tô Hi kiên quyết muốn xuất viện đi làm, Cố Thám cũng đành chịu.

“Được, nhưng sau này mỗi ngày nhất định phải để Lam Tước đưa đón em đi làm và tan làm, nếu không anh không yên tâm.”

“Được.” Sau chuyện với Cố Diệu lần trước, Tô Hi cũng học được cách cảnh giác hơn.

Đêm khuya, Cố Thám tựa lưng vào gối ngồi trên giường. Lôi Ưng ôm một chậu tùng đen đặt lên bàn, rồi hé cửa sổ một khe nhỏ.

“Lôi Ưng, cậu mang nhiều chậu cây vào phòng làm gì?” Bên cạnh giường là dãy chậu cây gồm trầu bà, bạch lạp, tùng đen, dương hoàng trân châu… khiến căn phòng trắng toát lạnh lẽo này thêm vài phần sức sống.

Lôi Ưng kéo khóa áo khoác, giọng mộc mạc đáp: “Đặt chậu cây trong phòng bệnh giúp cải thiện tâm trạng, bệnh cũng nhanh hồi phục hơn.” Cố Thám bị thương không ít lần, lần nào Lôi Ưng cũng lặng lẽ mang cây vào phòng anh.

Cố Thám gật đầu, cảm thấy ấm lòng.

“Lôi Ưng, muộn rồi, cậu đi nghỉ đi.”

Lôi Ưng bước tới giường, thân hình cao lớn hai mét nhìn cực kỳ đồ sộ.

“Chủ môn, đã hơn mười hai giờ rồi, ngài còn chưa nghỉ?” Cố Thám khoác áo khoác ngoài, trông như đang chờ ai đó.

“Tôi đang đợi một người, cậu đi nghỉ đi.”

“Ồ.” Lôi Ưng xoay người rời khỏi phòng, lại quay lại hỏi: “Ngài đợi ai vậy?”

“Thác Ly.”

Sắc mặt Lôi Ưng lập tức thay đổi: “Tên ẻo lả đó định đến à? Không được, tôi phải canh chừng ngài!” Thân hình to lớn của anh bước vào phòng, ngồi phịch xuống ghế, mặt đầy cảnh giác.

“Lôi Ưng, tôi có việc cần nói riêng với hắn. Nếu cậu thực sự lo, thì canh ở ngoài cửa cũng được.” Những điều Cố Thám định nói với Thác Ly rất quan trọng, càng ít người biết càng tốt.

Đôi mắt hổ trên gương mặt vuông vức của Lôi Ưng trừng lớn: “Gì chứ? Ngài không tin tôi à?”

Cố Thám thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải không tin, mà tôi sợ ngoài cửa có người nghe lén. Cậu ở ngoài canh chừng, tôi sẽ yên tâm hơn.” Giao tiếp với người nóng nảy, đầu óc đơn giản như Lôi Ưng, không thể dùng cách nói chuyện như với người bình thường. Quả nhiên, nghe xong lời đó, Lôi Ưng lập tức nở nụ cười ngốc nghếch, cảm thấy bản thân thật vĩ đại.

“Được! Vậy tôi ra ngoài canh gác!” Nói rồi, thân hình cao lớn của anh loáng cái đã biến mất khỏi phòng.

Gió đêm từ khe cửa thổi vào, tóc bên thái dương của Cố Thám khẽ lay động. Anh kéo chặt áo khoác, rồi kéo chăn lên một chút.

Nhìn chậu cây trên bàn, bất giác, đã nửa tiếng trôi qua.

Ngoài phòng bệnh, một tiếng bước chân nhẹ đến mức gần như không nghe thấy vang lên. Dù nhỏ tới đâu, Cố Thám vẫn nghe rõ. Tiếng bước chân dừng lại cách cửa khoảng ba bốn mét, sau đó tiến thẳng về phía phòng bệnh. Cửa phòng bị đẩy ra, một luồng khí lạnh ùa vào. Thác Ly trong bộ đồ đen bó sát xuất hiện ở cửa, đứng thẳng, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng nhìn Cố Thám.

Cố Thám khẽ động thân, làm tư thế mời.

Thác Ly gật đầu, mặt không biểu cảm bước vào, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng. Cố Thám ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cả kim giờ và kim phút đều chỉ đúng một giờ đêm.

Nhìn Thác Ly ngồi trầm mặc không nói, Cố Thám nhướng mày, mỉm cười:

“Cậu đúng là đúng giờ thật.”

Thác Ly gật đầu, vẫn không nói gì.

“Lôi Ưng không làm khó cậu chứ?”

Thác Ly đưa mắt liếc qua: “Tên ngốc đó mà làm khó được tôi?”

Cố Thám ngẩn ra, rồi bật cười — đúng vậy, Lôi Ưng làm sao làm khó được Thác Ly?

“Cậu gọi tôi đến, là vì có chuyện gì?” Thác Ly vừa chăm sóc Cố Diệu ngủ xong lúc hơn mười hai giờ, rồi lập tức chạy tới bệnh viện.

Cố Thám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh mê hoặc lòng người của Thác Ly, giọng điềm tĩnh nói:

“Tôi muốn cậu làm nội gián bên cạnh Cố Diệu. Tôi cần cậu giúp tôi!”

Bình Luận (0)
Comment