Bờ biển Vàng – Thiên đường lướt sóng.
Những hàng cây cọ mọc rải rác bên bãi biển, tô điểm cho bãi cát trắng mịn màng một vẻ lãng mạn đầy quyến rũ. Tô Hi mặc một bộ bikini trắng, thắt lưng buộc hờ một dải lụa xanh lam, chất liệu mềm mại theo gió bay lên, nhẹ nhàng lướt qua phần bụng phẳng lì của cô. Cô nằm dài trên bãi cát, trên trán là một chiếc kính râm đính đá đen.
Trời xanh, biển rộng, mây trắng bồng bềnh. Tô Hi nheo mắt nhìn người đàn ông mặc đồ lướt sóng đen tuyền đang cưỡi sóng ngoài khơi. Cố Thám cao 1m88, bộ đồ bó sát cơ thể càng làm nổi bật những đường cơ săn chắc khỏe mạnh. Anh như một con chim hải âu tự do, lao đi trong những cơn sóng bạc đầu. Sóng vỗ mạnh vào vai, nhưng anh không hề sợ hãi.
Một con sóng lớn dâng lên. Cố Thám nhìn chằm chằm vào luồng sóng dữ, khóe môi cong lên đầy khí phách, cúi người, lao thẳng vào đầu sóng.
Ào!
Sóng cuộn tràn qua đầu anh, Cố Thám lướt nghiêng theo chiều sóng, dễ dàng tránh được cú đánh. Sóng nữa lại đến, anh dùng lực từ chân nhảy lên, tấm ván lướt khỏi mặt nước rồi hạ xuống ổn định. Anh vén mái tóc hơi dài, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Tô Hi nhìn người đàn ông đang khiêu vũ cùng sóng biển, trong mắt tràn đầy tự hào.
Đây chính là người đàn ông của cô, đỉnh của đỉnh!
Gương mặt của Cố Thám là kiểu "cực phẩm" được yêu thích toàn cầu. Cao ráo, dáng chuẩn, kỹ năng lướt sóng siêu hạng, khiến mấy cô nàng bikini hồng bên cạnh nhìn mà không dời mắt.
Khi anh quay lại bờ, ôm ván lướt sóng đi về phía Tô Hi, vài cô nàng tóc vàng mặc bikini hồng liền tiến đến bám lấy vai anh. Các cô vừa cười vừa nói gì đó bên tai anh. Tô Hi thấy thế, liền ngồi thẳng dậy:
"Được lắm Cố tam thiếu! Đi tuần trăng mật mà cũng không quên ong ong bướm bướm!"
Dưới kính râm, ánh mắt cô dõi chặt theo từng cử động bên kia, mắt đảo liên tục.
Cố Thám quay đầu nhìn cô, cười rực rỡ. Tô Hi chu môi, thấy gái đẹp là động lòng ngay!
Thật là một con bướm đào hoa!
Cố Thám dường như nói gì đó với mấy cô gái kia. Họ cười, rồi đưa cho anh một mảnh giấy trước khi ôm eo nhau bỏ đi. Cố Thám cầm tờ giấy bước đến nằm cạnh Tô Hi, nhấc ly nước trái cây lên uống:
"Thế nào? Ông xã em lướt sóng có ngầu không?"
"Thường thôi!" – Tô Hi giật lại ly nước từ tay anh, rột rột hút mạnh.
Cố Thám nhìn tay trống trơn, ngơ ngác:
"Sao tự nhiên lại giận?"
Bốp! – Tô Hi đặt mạnh ly lên bàn, ngẩng mặt lên, mặt đầy không vui:
"Vừa nãy mấy cô đó làm gì anh vậy? Định hẹn anh tối nay chơi ba người à?"
Cố Thám ngẩn người. Suy nghĩ gì vậy trời…
"Giận rồi?"
"Giận anh? Không đáng!" – Tô Hi hất mặt đi chỗ khác, chẳng thèm để ý anh.
"Thế là ghen rồi?"
"Phì! Ai ghen chứ? Nếu có ghen, thì là ghen với muối đấy!" – Biển mặn mà, thích hợp ăn muối hơn là ghen.
Cố Thám bật cười, tay khều mũi cô:
"Cái hũ giấm nhỏ này."
Anh đưa mảnh giấy đến trước mặt cô:
"Họ đúng là hẹn thật, nhưng anh đã nói rõ với họ rồi – anh có vợ, người anh yêu là em, chỉ yêu mình em, vĩnh viễn không ngoại tình."
Lời anh nói nghiêm túc đến mức khiến người ta khó mà không tin.
Tô Hi hừ lạnh, giật lấy tờ giấy rồi xé tan nát. Muốn hẹn hò? Đừng có mơ!
Cô đứng dậy, chân trần giẫm lên bãi cát. Cố Thám nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng thấy ấm áp. Cô ấy ghen, chứng tỏ cô ấy quan tâm mình.
"Tam thiếu!" – Tô Hi quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp rực rỡ như nắng xuân.
"Ừm?" – Cố Thám vừa nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, tim liền lỡ một nhịp.
Cố Thám à Cố Thám, đời này anh bị cô ấy ăn gọn rồi!
Cô chỉ cần cười, là anh đã rối bời cả lòng.
Sai một bước, cả đời chết dưới tay phụ nữ!
Tô Hi nghiêng đầu, làm ra vẻ vô tội:
"Nước tiểu uống vào có vị thế nào, ngon không?"
Cố Thám nhíu mày. Gì cơ?
"Tam thiếu, vì sao nước biển mặn?"
"Vì các sinh vật biển đều phải… bài tiết."
Dù đã hơn hai lăm tuổi, Tô Hi lúc này trông như một cô gái nhỏ chưa lớn. Khi cô nói những lời ấy, thần thái y hệt thằng bé Cố Nặc Hiền. Cố Thám đơ người vài giây rồi mới nhận ra – ấy chẳng phải là câu đố mẹo lần trước anh kể cho Nặc Hiền sao?!
Nếu cô không nhắc, anh còn chẳng nghĩ ra. Vừa nghĩ đến, miệng anh như mặn chát đi…
Nhìn thấy Cố Thám đang không ngừng nhổ nước miệng, Tô Hi cười hí hửng. Dám ong bướm khắp nơi à? Xem chiêu tâm lý chiến của bà đây!
"Đừng nhổ nữa! Đi ăn cơm rồi ngắm hoàng hôn!"
Cô nàng phất tay như gọi chó con, khiến Cố tam thiếu dở khóc dở cười. Anh nào không biết, Tô Hi đang trả đũa vụ vừa rồi bị gái bám, nhỏ này còn biết ghi thù nữa chứ!
…
Gần Bờ Biển Vàng có vài nhà hàng Tây rất ngon. Với người kén chọn như Cố tam thiếu mà còn gọi hẳn hai phần.
Tô Hi cau mày nhìn đống thức ăn trước mặt anh:
"Anh gọi nhiều thế, ăn hết được à?"
"Anh đói chết rồi! Mấy ngày trước có ăn uống đàng hoàng đâu. Hôm nay không bị nhốt trong khách sạn, phải bù lại phần thể lực hao tổn." – Anh cắt miếng bò bít tết, uống ngụm rượu vang Petrus rồi thêm một câu:
"Anh ăn nhiều, tóc em mới đen bóng hơn."
Tô Hi cạn lời. Không cần nói trắng ra, cô cũng biết ý anh là gì – chẳng phải ám chỉ chuyện trên giường đó sao!
Đồ lưu manh!
"Vậy thì ăn nhiều chút, em sợ anh không đủ sức nuôi em." – Tô Hi nói chuyện mặn mặt không đổi sắc.
Cố tam thiếu cắm nĩa vào miếng bò, môi nhếch lên, nói rõ ràng:
"Yên tâm, ‘thằng em’ của anh đói như cái bụng anh vậy – chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể ‘nuôi’ em no."
Một câu nói khiến ly rượu trong tay Tô Hi nghẹn lại trong cổ họng. Đấu khẩu đen tối với Cố tam thiếu, cô đúng là còn non lắm!
Hai người vừa ăn vừa trêu nhau, tiếng cười rộn ràng.
Ra khỏi nhà hàng, mặt trời gần như lặn xuống đường chân trời.
Tô Hi khoác tay Cố Thám, cả hai như đôi vợ chồng già dạo bước dọc bãi biển. Trèo lên một mỏm đá, hai người tựa đầu vào nhau, lặng lẽ ngắm hoàng hôn.
Ánh chiều tà dịu dàng chứ không gay gắt như bình minh. Mặt trời buổi sáng như cô gái trẻ rực rỡ, còn buổi chiều như người mẹ – hiền dịu và ấm áp.
Ánh sáng phủ lên cát trắng, biến nó thành màu vàng hồng đẹp mê hồn. Những cặp đôi xung quanh cũng lặng đi, khoảnh khắc ấy chỉ nên lặng lẽ thưởng thức và khắc sâu vào lòng.
Mặt biển rộng lớn dập dềnh gợn sóng xanh biếc. Mặt trời từ từ chìm vào chân trời, ráng chiều nhuộm cả biển thành một mảng vàng kim óng ánh.
Hai người dựa sát nhau, được ánh hoàng hôn ôm trọn. Cảnh tượng ấy, đẹp đến ngỡ ngàng.
Tô Hi nhìn trời Tây, không khỏi thở dài: Tạo hóa thật kỳ diệu.
Dù là nhân vật tầm cỡ đến đâu cũng không thể tạo nên khung cảnh khiến người ta rung động đến vậy.
"Anh Thám, em nhớ Nono rồi."
Điều đẹp đẽ, phải có gia đình bên cạnh chia sẻ mới trọn vẹn.
Cố Thám lấy điện thoại, bật video call:
"Nhớ thì gọi cho nó."
Màn hình kết nối, qua cách bài trí, có vẻ Nono đang ở nhà chính nhà họ Cố.
"Ba mẹ! Cuối cùng ba mẹ cũng nhớ đến con rồi!" – Cậu nhóc đáng yêu gọi to, chu môi hôn chụt chụt hai cái vào màn hình.
Cố Thám đen mặt: Thằng nhóc này diễn hơi quá rồi đó!
"Con yêu, mẹ nhớ con lắm." – Dù anh thấy chán, bên cạnh anh có người lại cảm động rớt nước mắt.
"Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ muốn chết luôn! Nhớ đến nỗi tim con vỡ thành mảnh luôn rồi nè!" – Nono ôm ngực làm bộ đau lòng, khiến Cố Tước, Diệp Nam và Cố Tinh Vân bật cười khúc khích.
Cố Thám giành lấy điện thoại, nói:
"Cho mọi người xem cảnh đẹp chỗ này."
Camera chuyển về phía hoàng hôn.
Cố Tinh Vân lườm một cái:
"Hứ! Mấy cảnh thế này tôi thấy đầy."
Diệp Nam mắt sáng rỡ ngắm cảnh, Cố Tước nhìn vẻ mặt của cô, âm thầm hạ quyết tâm – phải đưa cô đi du lịch một chuyến.
"Ba ơi, đẹp thật đó! Lần này ba chọn nơi trăng mật đẹp thế, coi như không phụ lòng mẹ rồi!" – Nono vuốt cằm, tỏ vẻ đánh giá.
Cố Thám nheo mắt:
"Thằng quỷ, ăn nói kiểu gì đấy?!"
Tô Hi thì tranh điện thoại lại:
"Cố Thám, em còn chưa nói chuyện với con trai mà anh đã muốn cúp máy rồi hả? Hay là ban nãy ong bướm lắm, sợ con biết thì về nhà bị đòn chứ gì?"
Cô cố tình nói to bốn chữ "ong bướm lăng nhăng", khiến bên kia ai cũng nhíu mày.
"Ba, ba như vậy là sai đó!" – Nono nghiêm nghị.
"Em ba, phải đối xử tử tế với em dâu, không được phụ lòng nó!" – Cố Tước nghiêm túc khuyên.
"Hừ! Cẩn thận bị vợ bỏ, phải ở giá đấy!" – Cố Tinh Vân lườm.
Cố Thám ôm đầu: Một mình đấu không lại cả nhà!
Tô Hi cười gian: Lần sau còn dám cười với gái khác nữa không?!
Trong lòng thầm kinh ngạc – Từ khi nào cô lại có tính chiếm hữu mạnh với Cố Thám đến thế?
Anh cười với người khác thôi, mà cô cũng ghen?
Tô Hi à Tô Hi… chết chắc rồi!
Cố Thám nhân lúc cô thất thần, nhanh tay cúp video. Cô không kịp phản ứng.
"Về khách sạn thôi!" – Anh nói.