Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 54

Ngày thứ Tư ấy, Giang Vong hiếm khi xin phép nghỉ thứ Sáu ở bệnh viện, khiến một đám đồng nghiệp ở bệnh viện sợ ngây người. Trong mắt họ, Giang Vong tựa như nữ siêu nhân cuồng làm việc vậy, đến bệnh viện mấy năm qua, chưa từng bao giờ xin phép nghỉ hay về sớm gì, nếu thi thoảng có đồng nghiệp bận việc cần chuyển ca, tìm Giang Vong quả là một lựa chọn chính xác, cô tựa như một người ngoại trừ làm việc ra thì không còn bất kỳ sinh hoạt gì nữa.

Tiểu y tá làm việc đã lâu không tránh khỏi thầm nhiều chuyện, nhân lúc Giang Vong nghỉ trưa ở văn phòng, giả đò vô tình mà nghe ngóng một câu: “Thân thể bác sĩ Giang khó chịu chỗ nào sao? Thứ Sáu cần xin nghỉ? Hay là...”

Giang Vong không có khẩu vị gì, chỉ qua loa mà bới mấy ngụm cơm trong hộp, đang dự định thu dọn đem ra ngoài, nghe vậy, động tác trên tay của cô hơi dừng lại một chút, hơi khép đôi mắt, hồi lâu không nói gì.

Tiểu y tá chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài dài như cây quạt nhỏ của cô, che khuất đi đôi mắt có thể tiết lộ một chút tâm tình của cô, trên gương mặt, một vẻ trầm tĩnh không gợn sóng. Thấy cô rất lâu chưa trả lời, tiểu y tá không khỏi có phần thấp thỏm, tưởng là mình lắm miệng, hỏi thứ không nên hỏi, giữa lúc đang do dự có nên tìm bậc thang cho mình hay không, Giang Vong lại nhẹ nhàng mà oh một tiếng, đứng lên, vừa đi ra ngoài, vừa hững hờ trả lời tiểu y tá một câu: “Không phải, có thể xem như là, đi hẹn hò?”

Cô từ từ mà đi ra văn phòng, đi xa rồi, thanh âm dần nhỏ đi, vì thế, tiểu y tá không hề nghe rõ, câu nói cuối cùng gần như tự nhủ của cô kia: “Một lần cuối cùng...”

Tay bưng hộp cơm của tiểu y tá run lên, suýt chút nữa bị sặc nước miếng, hình như cô vừa nghe được tin tức khủng khiếp mới?! Trong chớp nhoáng, cơm cũng không ăn vào, bưng hộp cơm liền vui vẻ mà chạy về hướng văn phòng khác...

Thế là, một buổi chiều, khắp cả bệnh viện đều truyền nhau: Lãnh mỹ nhân số một của bệnh viện đã danh hoa có chủ rồi...

Ngày tiếp theo, Giang Vong vừa đi làm là đã nhận được ánh mắt ai oán kỳ lạ của rất nhiều bác sĩ nam, đồng thời, lúc này mọi người mới nhạy bén phát hiện, trên ngón áp út của bác sĩ Giang xuất hiện một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản mộc mạc không bắt mắt.

Tối thứ Năm, hoàn thành phẫu thuật xong, tan tầm đã là hơn tám giờ tối. Giang Vong vừa rửa tay ở bồn rửa vừa lặng im mà đứng bên cửa sổ, ngước nhìn một vùng ngôi sao đầy trời mà mười mấy năm trước đã từng cùng Hứa Bách Hàm nằm kề đầu vai nhìn ngắm, cô khẽ dùng tay vuốt nhẹ khung cửa sổ. Sau một lúc, tựa như cô hạ quyết tâm rồi, cầm lấy di động trên bàn làm việc, trượt màn hình khóa di động, từng phím từng phím mà nhấn dãy số thuộc nằm lòng kia.

Hứa Bách Hàm không để cho Giang Vong đợi lâu. Điện thoại rất nhanh đã được nối, Giang Vong nghe thấy tiếng khẽ gọi dịu dàng rõ ràng mang theo vui mừng của Hứa Bách Hàm bên đầu kia: “Vân Bạc?”

Giang Vong nhìn một vùng vắng lặng xa xăm, nhàn nhạt đáp một tiếng “ừ”, sau đó, cô trầm mặc không nói gì. Hứa Bách Hàm cũng thế. Thế là, hai người chỉ lắng nghe tiếng hít thở đều có phần dồn dập của hai bên, rõ rệt tựa như ở bên tai, xa xôi lại tựa như ở chân trời.

Một hồi lâu sau, Giang Vong cất tiếng nói rõ mục đích: “Ngày mai có rãnh không? Tôi xin nghỉ phép một ngày, chị có rãnh cùng tôi ra ngoài chơi một chút không?” Nói xong, cô lại dừng một chút, trong thanh âm nhàn nhạt mang theo chút cô đơn: “Kể ra, đến Lâm Châu nhiều năm như vậy rồi, mà tôi còn chưa hiểu biết hết cái thành phố này nữa...”

Một khắc trước, Hứa Bách Hàm vì lời mời của Giang Vong mà vui vẻ như điên, còn chưa kịp nói câu trả lời đồng ý vốn vội vã muốn ra khỏi miệng, lại bởi vì nghe thấy một câu nói sau ấy của Giang Vong, mà xót xa đau lòng. Tay nắm xe lăn của chị vô thức nắm chặt, vài lần do dự, vẫn cố lấy dũng khí hứa hẹn nói với Giang Vong: “Vân Bạc, nếu em đồng ý, chị có thể cùng em, đi khắp mỗi một góc của cái thành phố này.”

Nhưng đầu kia di động, chỉ truyền đến một tiếng “haha” hờ hững của Giang Vong, Hứa Bách Hàm nghe không hiểu hàm nghĩa trong đó, là chế giễu, là tiếc hận, hay hoặc là cái khác... Chị chỉ có thể nắm thật chặt di động, ở đáy lòng một lần rồi một lần mà cầu khẩn Giang Vong: “Vân Bạc, tin chị thêm một lần nữa đi...”

Sáng sớm ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, Hứa Bách Hàm đã khác thường mà rời giường, bắt đầu khẩn trương mà trang điểm ăn mặc.

Bảo mẫu Tiểu Hạ luôn luôn chăm sóc Hứa Bách Hàm vừa giúp Hứa Bách Hàm chỉnh tóc, vừa cười trêu ghẹo Hứa Bách Hàm: “Hôm nay tiểu thư có cuộc hẹn vô cùng quan trọng gì hay sao, sao bỗng lại để bụng thế này...”

Những năm qua, bởi vì đi đứng, mọi việc bất tiện, cũng bởi vì, người khiến mình vui đã không còn bên cạnh, Hứa Bách Hàm đã rất lâu không để ý trang điểm và ăn vận của mình, bình thường đều lấy tiêu chuẩn thuận tiện và thoải mái làm chủ. Hôm nay, quả thật là thái độ khác thường, quần áo chọn một bộ lại một bộ, trang điểm một lần lại một lần...

Đối với nghi hoặc của Tiểu Hạ, Hứa Bách Hàm không hề trả lời, chỉ là, cười tràn đầy nhu tình, thêm gương mặt có hơi đo đỏ, khiến Tiểu Hạ thoáng cái hiểu ngay, cũng không khỏi có phần sung sướng, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Tiểu Hạ em nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giúp tiểu thư cô một tay.”

Trong gương, Hứa Bách Hàm vừa giận vừa xấu hổ mà nguýt Tiểu Hạ một chút.

Chín giờ bốn mươi lăm phút, cách giờ hẹn với Giang Vong còn 15 phút, Hứa Bách Hàm liền ra cửa, ngồi ở cổng đại trạch nhà họ Hứa chờ đợi Giang Vong, Hứa Bách Thao không yên lòng, cũng đi theo ra ngoài, đứng ở bên cạnh Hứa Bách Hàm.

Chín giờ năm mươi lăm phút, Giang Vong sớm hơn năm phút đến đại trạch nhà họ Hứa. Thấy xe Giang Vong từng chút từng chút lái về phía chị, đến gần về phía chị, tim Hứa Bách Hàm, gần như nhảy đến sắp muốn thoát khỏi lồng ngực, không nhịn được, chuyển động xe lăn, đi mấy bước ra ngoài.

Xe vững vàng ngừng lại ở cửa lớn, một đôi chân thon dài thẳng tắp hiện ra đầu tiên ở trước mắt Hứa Bách Hàm, sau đó, gương mặt khiến Hứa Bách Hàm hồn khiên mộng nhiễu, rốt cuộc triển lộ ra, đường nét mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo, khí chất, động lòng người.

Dáng vẻ hôm nay của Giang Vong không còn tri thức như mấy lần gặp mặt trước, mà là mặc một chiếc quần yếm màu đen, áo sơ mi trắng đơn giản, xắn ống tay áo thành bảy phân, mang một đôi giày Martin màu đen, dáng người thẳng tắp, trong sự xinh đẹp chứa thêm mấy phần anh khí mê người, giống như nhiều năm trước, khiến Hứa Bách Hàm lập tức, dời không nổi ánh mắt...

Giang Vong đến gần Hứa Bách Hàm, nhếch đôi môi, trong chớp nhoáng khi nhìn thấy rõ Hứa Bách Hàm, rốt cuộc, có vết tích cong môi lên, giọng nói, là nhẹ nhàng mà từ khi gặp lại Hứa Bách Hàm chưa từng nghe được: “Hôm nay chị rất đẹp, Bách Hàm...”

Trong nháy mắt đó, Hứa Bách Hàm phảng phất như nghe thấy âm thanh cây chết trong lòng mình sống lại, trong nháy mắt, vừa mừng vừa sợ vừa thẹn, đỏ ửng từ hai má lan thẳng ra đến mang tai.

Giang Vong trông thấy Hứa Bách Thao đứng phía sau Hứa Bách Hàm, cậu ta vẫn nhăn chặt lông mày, đang chăm chú nhìn mình. Cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu hỏi Hứa Bách Hàm: “Chúng ta có thể xuất phát chưa?”

Tất nhiên là Hứa Bách Hàm gật đầu đáp ứng.

Giang Vong liền tự nhiên mà đi tới phía sau Hứa Bách Hàm, chậm rãi vững vàng mà đẩy Hứa Bách Hàm đi về phía ngoài cửa xe đang đậu. Đến trước xe, Giang Vong trước tiên vòng tới trước xe, mở cửa xe ra, sau đó, lại quay về trước mặt Hứa Bách Hàm, cúi đầu nhìn Hứa Bách Hàm, bên môi mang theo một nụ cười nhạt nhòa, nói: “Tới lúc khảo nghiệm lực cánh tay em rèn luyện vài năm qua rồi.”

Hứa Bách Hàm vẫn chưa phản ứng lại từ trong nụ cười mê hoặc lòng người của cô, thân thể thoắt bỗng nhẹ đi, được Giang Vong bế lên kiểu công chúa, dịu dàng bỏ vào trong ghế sau xe. Hứa Bách Hàm chỉ nghe thấy được, trên người Giang Vong, mang máng là mùi thơm ngát nhàn nhạt mà nhiều năm trước chị quyến luyến, mãi đến tận ngồi ở trong xe đã thật lâu sau, chị đều vẫn chìm đắm vào trong ôm ấp đã rất lâu không có ấy, khó có thể tự kìm chế.

Đóng cửa xe, gấp xe lăn bỏ vào trong cốp sau xe, Giang Vong cuối cùng để ý tới Hứa Bách Thao vẫn đang rập khuôn từng bước lo âu mà đi theo các cô.

Ý cười nhẹ trên mặt cô sớm đã tan biến không thấy, thay vào đó là, vẻ mặt lạnh lùng không gợn sóng, giọng nói lạnh nhạt, cho Hứa Bách Thao hay: “Qua ngày hôm nay, tất cả đều sẽ kết thúc.” Nói xong, cô định đưa tay kéo cửa xe chỗ ghế lái ra.

Trong lòng Hứa Bách Thao căng thẳng, đưa tay vội ngăn cản động tác của Giang Vong, vội vã bảo: “Cô muốn làm gì? Cô muốn làm gì với chị tôi?”

Giang Vong nhìn Hứa Bách Thao, trên gương mặt là trào phúng rõ ràng: “Tôi có thể làm gì? Chăng qua là như mong muốn của cậu mà thôi.” Nói xong, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Bách Thao.

Vẻ mặt Hứa Bách Thao cứng đờ, nghiêng mặt sang bên, nhìn Hứa Bách Hàm còn đang ngờ ngợ vui vẻ nở nụ cười trong xe, lòng từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, tay túm lấy Giang Vong, cũng từ từ mà vô lực buông xuống, một lúc lâu, cậu thấp giọng nói: “Vậy thì, nhờ cậy chị rồi.”

Đôi môi mỏng mảnh của Giang Vong sắp mím thành một đường. Cô không hề trả lời Hứa Bách Thao, chỉ im lặng mà kéo cửa ra, khởi động xe, ở trước mắt Hứa Bách Thao, tuyệt trần mà đi.

Từ gương chiếu hậu ở trong cabin xe, những lần rối rắm giãy dụa của Hứa Bách Hàm, Giang Vong liếc mắt một cái là rõ mồn một. Sau một lúc lâu, cô săn sóc mở miệng, thanh âm hiếm khi dịu dàng: “Đừng hỏi, đáp án, lúc kết thúc của hôm nay, em sẽ nói cho chị biết đáp án.”

Nghe lời ấy, Hứa Bách Hàm lại càng thấp thỏm bất an hơn. Thanh âm chị, mang theo chút căng thẳng, chút ngập ngừng kêu Giang Vong: “Vân Bạc...”

Giang Vong mím môi cười nhạt, lại chuyển sang đề tài khác, nói: “Hành trình hôm nay đều do em sắp xếp, chị không có ý kiến chứ?” Là bá đạo trước sau như một của Giang Vong mà Hứa Bách Hàm quen thuộc.

Hứa Bách Hàm cười nhẹ, ôn giọng nói: “Đương nhiên không có.”

Sau cùng, xe lái vào bãi đậu xe của rạp chiếu phim, Giang Vong mở cửa xe ra, lần thứ hai khom lưng, dịu dàng ôm Hứa Bách Hàm ra. Lần này, tim Hứa Bách Hàm đập như sấm, chị sít sao ôm thân thể gầy gò của Giang Vong một chốc, cảm nhận được chiếm hữu và đầy đủ chân thực ở trong lồng ngực này, trong một thoáng, Hứa Bách Hàm gần như muốn rơi lệ.

Giang Vong cũng ở bên tai của chị, mang theo chút ý cười dịu dàng, trêu ghẹo nói: “Bách Hàm, nếu chị không thả lỏng, em thật chịu không nổi nữa mất...”

Trong chớp nhoáng, Hứa Bách Hàm nín khóc mỉm cười, đỏ ửng đầy mặt.

Đến cửa soát vé của rạp phim, thời điểm đến phiên hai người, Giang Vong chìa tay đưa phiếu cho nhân viên soát vé, hơi khom lưng cúi đầu hỏi Hứa Bách Hàm: “Chúng ta đặt xe lăn ở ngoài có được không?”

Hứa Bách Hàm sững sờ, còn chưa kịp rõ ý trong lời của Giang Vong, vốn vì giọng điệu quá mức dịu dàng của Giang Vong mà kìm lòng không đặng gật đầu, trong chớp nhóang tiếp theo, thân thể chị nhẹ đi, rồi rơi vào trong vòng ôm ấm áp mang theo theo mùi thơm ngát của Giang Vong.

Phía sau không hẹn mà cùng phát ra tiếng “ồ” kinh hô, Hứa Bách Hàm gần như có thể cảm giác được tầm mắt kinh ngạc của mọi người quăng tới, gương mặt của chị nóng bỏng đến mức muốn phỏng đỏ.

Hai tay Giang Vong, mạnh mẽ mà vòng lấy thân thể của chị, Hứa Bách Hàm nghe tiếng tim đập hơi có phần gấp gáp lại làm cho chị yên lòng của Giang Vong, cảm thụ lấy từng bước chân bình tĩnh ổn định của cô, nhắm chặt mắt lại, nếu như, con đường này, có thể không có điểm cuối là tốt rồi...

Thanh âm mang theo trêu ghẹo của Giang Vong vang lên trên đỉnh đầu chị: “Nếu là trước đây, nhất định chị sẽ kinh hô bảo em thả chị xuống, hình như, bây giờ trở nên dũng cảm hơn một ít rồi nhỉ.”

Hứa Bách Hàm mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn Giang Vong, nét mặt cong cong, lộ ra miệng cười cực hạn dịu dàng hạnh phúc: “Chị chỉ hy vọng, con đường này có thể lâu hơn chút nữa, tốt nhất, không có điểm cuối...”

Bước chân Giang Vong hơi dừng lại một chút, sau đó, nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đáp bảo: “Vậy không được đâu, chắc em mệt chết mất...”

Hứa Bách Hàm buồn cười dùng đầu nhẹ va vào ngực Giang Vong.

Phim bắt đầu rồi, là phim hoạt hình Disney, không biết có phải là vì nguyên do giữa mình và Giang Vong, cộng thêm khả năng mường tưởng của hệ tiếng Trung hay không, Hứa Bách Hàm càng xem càng cảm thấy mặt đỏ, cảm thấy, giữa nữ vương và công chúa, quả thật có JQ (gian tình) lồ lộ, lúc hai mắt đối điện, trong bầu không khí phảng phất như ngập đầy tia lửa tình yêu đang sinh sôi vang vọng.

Đến lúc nữ vương hát Let It Go lên, lòng Hứa Bách Hàm chìm xuống, rồi sau đó, chỉ cảm thấy sáng tỏ thông suốt... Nghe từng thanh lại từng thanh Let It Go tùy ý nói thẳng những cảm xúc trong lòng, gần như chị sắp không nhịn được, muốn cùng hát vang lên với Elsa...

Đoạn kết, Elsa hôn môi Anna, lúc nụ hôn của tình yêu đích thực hòa tan nhau, Hứa Bách Hàm không nhịn được quay mặt sang nhìn Giang Vong, Giang Vong hình như có cảm giác, cũng liếc mắt, đáp lại chị nụ cười rạng rỡ, đưa ra bàn tay ấm nhuận, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Hứa Bách Hàm, mười ngón nắm lấy nhau.

Hứa Bách Hàm nắm chặt bàn tay Giang Vong, không kìm lòng được, liền cười cong cả mày...

Bộ phim kết thúc, Giang Vong vẫn bình thản mà ôm lấy Hứa Bách Hàm như cũ, nhưng, lúc này, cô cúi đầu, mang chút ý cười một cách chế giễu, nhân lúc rạp phim đang tấp nập, đổi cách gọi, dặn dò một câu: “Chị gái ơi, giờ chắc có hơi hỗn loạn, chị cần phải ôm chặt em đó.”

Hứa Bách Hàm xấu hổ cười, vòng chặt lấy Giang Vong, tựa mặt ở trước ngực Giang Vong, ở trước ngực nơi cổ áo sơ mi của cô, ấn xuống một nụ hôn nhẹ: “Nụ hôn tình yêu đích thực của chị, lại có thể hòa tan em không đây?”

Bước chân Giang Vong thoáng cái chênh vênh, hơi có phần loạng choạng, một lúc lâu, Hứa Bách Hàm mới nghe thấy cô hững hờ trả lời chị: “Đừng làm loạn, coi chừng em ném chị đi đấy...”

Hứa Bách Hàm vốn không sợ hãi, chỉ cười không nói.

Ra rạp chiếu phim, Giang Vong ôm Hứa Bách Hàm lên xe, cúi người săn sóc mà say chị nịt dây an toàn lên, lần này, là chỗ ghế phó lái. Cô quay đầu xe lại, ra khu phố xá sầm uất, chạy về hướng vùng ngoại thành.

Bởi vì vui vẻ mới trước, Hứa Bách Hàm dần dần trừ khử thấp thỏm bất an trong lòng, mở lời hỏi Giang Vong: “Chúng ta đây là định đi đâu?”

Giang Vong liếc mắt nhìn chị một cái, mang theo nụ cười gian xảo, nói: “Đến rồi thì chị biết thôi, cho chị thử thể hội tâm tình thấp thỏm chờ mong một tí.”

Hứa Bách Hàm cưng chiều mà nhìn dáng vẻ có phần đắc ý của Giang Vong, cười ngầm đồng ý.

Xe, cuối cùng dừng trên bãi cỏ xanh như tấm đệm ở vùng ngoại thành, cách đó không xa, là biển xanh lam vô biên. Trên bãi cỏ, đã ngồi rất nhiều người đi chơi picnic.

Giang Vong tìm một cây đại thụ lớn, trải ra khăn trải bàn ở dưới bóng cây, ngồi xuống, ôm Hứa Bách Hàm ngồi xuống dựa vào thân cây, giúp chị sửa lại tư thế thoải mái, cười nhẹ giải thích: “Lần đầu tiên em tới nơi đây, không tưởng được là cảm giác cũng khá nhỉ.”

Hứa Bách Hàm gật đầu biểu thị tán thành.

Giang Vong hỏi Hứa Bách Hàm: “Đói bụng không?”

Hứa Bách Hàm gật gật đầu, cười nói: “Hình như có chút.” Kỳ thực chẳng qua là chị nhìn ra dáng vẻ dường như sắp hiến vật quý của Giang Vong, không nhịn được nên xuôi theo cô mà nói thôi.

Quả nhiên, từ trong balo lớn, Giang Vong lấy ra một hộp đồ ăn bự, sau đó là đồ uống, khăn ăn, còn cả các loại ăn vặt nhỏ vụn vặt cỏn con.

Giang Vong đặt hộp cơm ở chính giữa, hỏi Hứa Bách Hàm: “Chị đoán xem, trong đây là gì?”

Hứa Bách Hàm cười, nghĩ nghĩ, đúng quy đúng củ mà đáp: “Sushi?”

Không nghĩ tới, trong nháy mắt Giang Vong nhíu nhíu mày lại, thở dài nói: “Haiz, quả không biết chị thông minh như thế.” Nói xong, liền mở hộp ra, thật là đủ loại đủ kiểu sushi bày biện tinh mỹ.

Hứa Bách Hàm không nhịn được hỏi: “Em làm à?”

Giang Vong mím môi cười khẽ, Hứa Bách Hàm liền không nhịn được đổi giọng: “Mua ở đâu đó, hình như không tệ...”

Giang Vong lấy đũa, gắp cho Hứa Bách Hàm một khoanh sushi cua mà chị thích nhất, đưa tới bên môi Hứa Bách Hàm, nhìn Hứa Bách Hàm mở đôi môi ra, mỉm cười cắn xuống, mới nhàn nhạt bất mãn nói: “Không nghĩ là chị chỉ có ngần ấy lòng tin với em như thế, mới nghi vấn một chốc mà chị đã lung lay rồi.”

Hứa Bách Hàm cười cười, chỉ khen bảo: “Ăn ngon.”

Thế là, bên môi Giang Vong lại có ý cười thỏa mãn, đưa tay, lại gắp một khoanh đưa tới bên môi Hứa Bách Hàm...

Sau khi cơm no xong, Giang Vong tựa vào bên cạnh Hứa Bách Hàm, cùng Hứa Bách Hàm ngắm mặt biển sóng nước lấp loáng phía xa, nhìn gió thổi qua, cỏ một đợt tiếp một đợt ngã xuống, lại một đợt tiếp một đợt mà giương lên, còn cả những đứa trẻ đang vây quanh cạnh cha mẹ chơi đùa...

Hứa Bách Hàm từng chút từng chút, cố lấy dũng khí, đem đầu, tựa vào bả vai Giang Vong.

Khiến chị vui mừng là, Giang Vong, cũng không có bất kỳ ý tứ chống cự gì, động tác để tùy chị, thậm chí, nâng vai lên một chút, để chị dựa vào thoải mái hơn một chút.

Sau một hồi, Giang Vong bỗng nhiên lên tiếng, hỏi Hứa Bách Hàm: “Bách Hàm, buổi chiều, chúng ta cùng nhau ở đây vẽ vời được không? Sau đó, chị vẽ đưa em, em vẽ đưa chị, được không?”

Hứa Bách Hàm hơi sững sờ, nhìn đôi tình nhân đang chụp hình cưới, tức khắc bỗng có ý tưởng, lập tức, đồng ý ngay.

Thế là, hai người tựa như thuở quá khứ, dựa lưng vào nhau, bắt đầu vẽ tranh.

Trước khi vẽ, Giang Vong còn cười trêu ghẹo bảo: “Không được xoay qua nhìn lén đó.”

Hứa Bách Hàm dùng bả vai va nhẹ vào lưng Giang Vong một cái, cười phản bác: “Em mới đúng đó, hồi đó em cứ nhìn lén đấy thôi.”

Giang Vong cười bảo: “Đấy không phải là em nhìn lén tranh, là nhìn lén chị đó biết không...”

Hứa Bách Hàm suy nghĩ một chút: “Vậy hôm nay chị cho phép em quay qua nhìn lén đấy...”

Giang Vong nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói gì thêm nữa.

Nhưng mà, chờ đến lúc hoàng hôn, Giang Vong lại vẽ xong sớm hơn Hứa Bách Hàm, Giang Vong lại trực tiếp đứng lên, lạnh lẽ cất tranh đi, không cho Hứa Bách Hàm xem, chỉ nói, lúc buổi tối đưa chị về sẽ đưa cho chị."

Tranh của Hứa Bách Hàm, là hai cô gái mặc áo cô dâu khiêu vũ trên băng mỏng, Hứa Bách Hàm đặt tên cho nó là, dũng khí.

Giang Vong nhìn bức tranh kia, rất lâu rất lâu, sau cùng, cũng không nói gì, ôm Hứa Bách Hàm lên xe.

Hứa Bách Hàm không nhìn thấy, trong mắt cô, mơ hồ lóe lên nước mắt, phút chốc lướt qua.

Trên đường lái xe trở nội thành, Giang Vong bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói: “Biết không? Bách Hàm, những chuyện hôm nay tôi dẫn chị đi làm, đều là, thiết tưởng lúc tôi còn 15 tuổi đối với cuộc sống tương lai.”

Cô nói: “Tôi nghĩ, sau khi bận bịu công tác xong, lúc rãnh rỗi, tôi muốn dẫn chị đi xem phim, không kiêng kị mà ân ái nhau, đến vùng ngoại thành chơi picnic, ở trong gió mát ca hát vẽ vời, nếu đủ thời gian, còn có thể cùng đi du lịch, đi leo núi, đi chơi thuyền, đi khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc, ăn khắp cả năm sông bốn biển,... Hết thảy tất cả, đều có chị, nhất định, phải có chị...”

Trong lòng Hứa Bách Hàm đau xót nóng dần, bỗng cảm thấy mũi chua chát. Chị nghiêng mặt đi, lẳng lặng nhìn Giang Vong chăm chú, chờ đợi câu sau của cô.

Nhưng đợi cả một đường, tiếp đó, Giang Vong cũng không còn mở miệng nữa...

Giang Vong trực tiếp lái xe về nhà, cô dẫn Hứa Bách Hàm về nhà.

Thoạt đầu, Hứa Bách Hàm nhìn cổng đóng chặt nhà Giang Vong, nhìn Giang Vong cầm chìa khóa cắm vào, cửa nhà chậm rãi mở ra, chỉ cảm thấy, vô hạn căng thẳng cùng chờ mong... Chị cho rằng, chị có thể mở được cánh cửa lòng của Giang Vong rồi, có thể có cơ hội, có thể hiểu được, hết thảy những thứ liên quan đến Giang Vong mà những năm này chị không cách nào tham dự.

Nhưng mà, cùng với cửa phòng mở rộng, lòng của chị, như lập tức chìm đến đáy vực...

Chị nhìn thấy, ở huyền quan để hai đôi dép lê tình nhân. Một đôi, rõ ràng là dép lê cỡ bự của đàn ông.

Chị không dám hỏi nhiều, tự nói với mình, có lẽ chỉ là suy nghĩ nhiều thôi. Thế là, trầm mặc thấp thỏm theo sát Giang Vong vào trong.

Chuyển dời theo không gian, chị từ từ thấy rõ, bức ảnh bày trên tường TV ở phòng khách.

Đó là bức ảnh dắt tay nhau, bức ảnh du lịch, bức ảnh làm việc với nhau, còn cả bức ảnh hôn môi của Giang Vong cùng Lý Lập Văn...

Trong nháy mắt, Hứa Bách Hàm chênh vênh làm ngã ly nước Giang Vong đưa chị, đổ vãi xuống sàn. Tiếng chị run rẩy, tức khắc không nhịn được xoay người hỏi Giang Vong: “Em và bác sĩ Lý...”

Giang Vong trầm mặc một chút, lau khô nước trên mặt sàn, ngồi xuống, trên ghế sofa đối diện Hứa Bách Hàm, nhìn Hứa Bách Hàm, hồi lâu, nói: “Tôi và bác sĩ Lý yêu nhau đã lâu rồi, chuẩn bị đính hôn rồi.” Nói xong, cô nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Thời khắc này, Hứa Bách Hàm mới chú ý tới chiếc nhẫn kia, trong nháy mắt, dường như bị vạn tiễn xuyên tim.

Sao chị lại không chú ý tới, sao chị lại không nhìn thấy...

Giang Vong thở ra một hơi thật dài, nhìn thẳng Hứa Bách Hàm, từng chữ từng chữ nghiêm túc nói: "Bách Hàm, tất cả những chuyện hôm nay tôi làm với chị, đều là thiết tưởng lúc tôi còn 15 tuổi đối với cuộc sống tương lai, tôi cảm ơn chị, cảm ơn giấc mộng lúc tôi tròn 15 tuổi kia, khiến tôi hiểu được, hóa ra cũng chỉ đến như thế, không hề tiếc nuối, không hề lưu luyến.

Bây giờ, tôi 27 tuổi rồi, khi tôi gặp phải Lập Văn, tôi mới từ từ hiểu ra, tôi đối với tương lai, có ao ước mới rồi. Cả đời này, tôi chưa từng có gia đình hoàn chỉnh, lúc này, tôi muốn có một cái gia đình. Tôi muốn một người chồng mà tôi có thể dựa vào, một bến tàu có thể che phong chắn vũ, một đứa trẻ đáng yêu, tôi muốn cho nó sự ấm áp của gia đình mà tôi không có được, tôi muốn nhìn nó trưởng thành, thành gia lập nghiệp."

Tay nắm xe lăn của Hứa Bách Hàm nhẹ nhàng run rẩy, chỉ cảm thấy, hình như trong nháy mắt, từ thiên đàng, rơi xuống địa ngục. Chị hoảng loạn hỏi Giang Vong: “Vân Bác, em sao vậy, hôm nay không phải chúng ta rất vui vẻ sao? Đừng như vậy có được không, Vân Bách, cho chị thêm một cơ hội có được không, Vân Bách...”

Giang Vong nhìn thấy đôi môi đã run rẩy Hứa Bách Hàm, khóc đến nhòe trang điểm, lệ rơi đầy mặt. Nhưng cô vẫn khép đôi mắt, bình tĩnh tiếp tục khoét lòng Hứa Bách Hàm: “Đừng gọi tôi Vân Bách nữa. Gọi tôi Giang Vong, từ nay về sau, tôi chỉ là Giang Vong, Vân Bách sớm đã chết ở quá khứ rồi. Quá khứ, tôi đã buông xuống rồi, mà chị, khỏi phải cần cảm thấy mắc nợ hay áy náy. Giữa chúng ta, không cần nói yêu hay hận, tôi muốn, chị cho không được, mà chị muốn, tôi cũng cho không được... Đừng dây dưa không rõ nữa.”

Trong chớp nhoáng, Hứa Bách Hàm quay người sang, điên cuồng chuyển động xe lăn, vội vàng ngắt lời Giang Vong, hô: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, quay về, chị muốn quay về...”

Nhưng Giang Vong cũng không buông tha, vững vàng mà kéo xe lăn Hứa Bách Hàm lại, không cho chị đào tẩu, thề phải phá hủy lớp phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Hứa Bách Hàm: “Vì thế, Hứa Bách Hàm, đi chữa khỏi chân của chị, trải nghiệm chính nhân sinh của chị, hưởng thụ chính nhân sinh của chị đi, cho hai chúng ta thanh toán xong đi.”

Cô thấy Hứa Bách Hàm lừa mình dối người mà che tai, cắn môi, tàn nhẫn nói rằng: “Hứa Bách Hàm, xin đừng, cố gắng dùng chân của chị, dùng áy náy, trói buộc tôi, đừng để cho người nhà của chị dùng ánh mắt nhìn tôi như tội nhân nữa! Tôi không yêu chị nữa, tôi muốn một cuộc sống mới, cầu xin chị tha cho tôi đi!”
Bình Luận (0)
Comment