Cô Trò Không Đứng Đắn - Dạ Chiết Hoa Hoa

Chương 18

Vào lúc cô sắp không chống đỡ nổi mà ngất xỉu, cuối cùng Trình Sơ cũng bắn ra trong cơ thể cô, nhục huyệt không chịu khống chế mà lại lần nữa co rút cao trào.

Sau khi dư vị cao trào qua đi, Trình Sơ mới rút côn thịt ra. Khoảnh khắc rút ra, từng luồng từng luồng dịch nhầy trắng đục như mất khống chế mà tràn ra ngoài.

Hoa môi đáng thương sưng đỏ không cách nào khép kín lại, hoa hạch cũng vì bị cọ xát quá độ mà run run dựng thắng giữa hai cánh hoa, theo nhịp hô hấp, nó còn run run trông đáng thương cực kỳ.

Đỡ được Chu Nghiên đã xụi lơ vô lực, Trình Sơ ôm chặt cô vào trong ngực mình, chống cằm lên trán cô, nói:

“Đời này em sẽ không bao giờ buông tay cô, cô vĩnh viễn không thể chạy thoát.”

***

“Trình Sơ, em dẫn cô tới đây làm gì?

Chu Nghiên nhìn nhà kho nho nhỏ trước mặt, cực kỳ khó hiểu.

Nếu không phải là hắn dẫn cô tới, cô cũng không biết trong trường học còn có một nơi hẻo lánh như vậy.

Trình Sơ đóng cửa lại, cười tà nói: “Làm cái gì? Đương nhiên là làm tình nha. Không phải cô đã quên rồi đó chứ? Cô đã hứa sẽ bồi thường cho em rồi.”



“Dù sao cô cũng đã làm thương tổn tâm hồn yếu ớt của em, khiến em suýt chút nữa mất đi lòng tin với tình yêu trên thế giới này.”

“Cô…” Muốn mắng người nhưng lại không được, chuyện này đúng là cô không đúng.

“Nhưng chút nữa cô còn có tiết, em trốn học như vậy là không đúng, có chuyện gì đợi khi về nhà rồi lại nói.”

Vừa nói xong cô lại muốn kéo hắn về, nhưng Trình Sơ lại trực tiếp ôm chầm lấy cô, cọ cọ nói:

“Nhưng mà cô ơi, em rất nhớ cô, không chỉ trong lòng nhớ mà trên người cũng nhớ tới khó chịu. Không tin cô cứ sờ thử đi.”

Nói xong hắn lại kéo tay cô sờ tới đầu nguồn dục vọng. Cách vải dệt cũng có thể cảm giác được nó thô cứng nóng rực, đã sưng lớn.

“Không… Không được…” Nghĩ tới phải làm chuyện bí ẩn như vậy trong nhà kho cũ nát này, tuy phản ứng đầu tiên là kháng cự nhưng trong lòng cô lại mơ hồ có một chút chờ mong, khiến cô vô thức đè ép suy nghĩ kia xuống.

Trình Sơ kéo khóa kéo xuống, móc dục vọng thật lớn ra sau đó kéo tay cô vuốt ve nó vài cái, thở gấp vài hơi.

“Như vậy đi, cô làm em thoải mái, làm em bắn ra rồi, em sẽ thả cô về lớp dạy, cũng sẽ không trốn học. Thế nào? Còn hơn nửa giờ nữa, còn kịp.”

Tay nắm phải côn thịt nóng bỏng cứng rắn, một bàn tay vẫn chưa thể nắm hết, khiến cô chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra.
Bình Luận (0)
Comment