Chất lỏng màu trắng đục đột ngột bắn ra, Chu Nghiên không tránh kịp, bị bắn đầy một miệng.
Bởi vì không chuẩn bị sẵn, cô bị buộc phải nuốt vội, có một chút tinh dịch vì bị sặc mà lại trào ra, thuận theo khóe miệng cô chảy ra ngoài, cực kỳ dâm loạn.
Trình Sơ vội vàng nâng Chu Nghiên dậy xử lý sạch sẽ giúp cô.
Tuy hắn còn muốn cẩn thận thưởng thức dáng vẻ của cô, nhưng cũng biết mình không thể quá mức, dù sao thì hắn cũng đã nhớ kỹ dáng vẻ vừa rồi trong lòng.
Ngã vào trong lồng ngực Trình Sơ, tuy Chu Nghiên đã cao trào một lần nhưng trong lòng lại trống rỗng tới muốn hỏng, hơn nữa hạ thân cũng nhão nhão dính dính.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ mình còn phải về đi dạy, tuy chỉ là một tiết tự học nhưng cô vẫn làm như muốn đứng dậy, trừng mắt nhìn Trình Sơ ý bảo hắn thả mình ra.
Nhưng Trình Sơ lại thò tay lục lọi gì đó trong balo, sau đó nói với cô: “Cô đã vất vả rồi, sao em có thể khiến cô làm việc không công được? Đương nhiên cũng có hồi báo.”
Khó khăn lắm Chu Nghiên mới có thể đứng thẳng người dậy. Vừa thấy thứ hắn móc ra, cô thiếu chút nữa đã lại ngã xuống.
Đó là một cái trứng rung khá nhỏ, bên ngoài còn có tạo hình hoạt hình đáng yêu, chỉ là khi sử dụng tuyệt đối sẽ không đáng yêu như vậy.
Cô đẩy phăng thứ kia ra, lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt: “Không không không, cô không cần em báo đáp.”