Khi gặp nhau ở trước quảng trường Nhân Dân, mỗi người sẽ cầm một nhánh hoa hồng xanh coi như ám hiệu, tới lúc đó tuy người đến người đi có rất nhiều, nhưng chắc chắn sẽ chẳng có ai cầm hoa hồng xanh.
Sau khi hẹn xong, trong lòng Chu Nghiên hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Lúc thì nghĩ tới đợi lát nữa phải đắp mặt nạ dưỡng da, chăm sóc da dẻ cẩn thận, ngày mai phải trang điểm thật xinh đẹp.
Cô rất có tự tin với vóc dáng của mình… A, còn phải mặc một bộ nội y gợi cảm, bộ viền ren chạm rỗng kia cũngkhông tồi.
Lúc lại cảm thấy ưu sầu, nếu đối phương quá xấu thì phải làm sao bây giờ.
Tuy dường như thân hình của hắn cũng không tồi, côn thịt cũng đủ thô đủ lớn, giọng nói cũng rất dễ nghe…
Không đúng, một người đàn ông hoàn mỹ như vậy sao có thể xấu được.
Chu Nghiên lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân mình thật sự suy nghĩ quá nhiều. Vẫn nên đợi sáng mai tới lớp rồi lại nghĩ tiếp đi, buổi chiều được nghỉ rồi lại chuẩn bị mấy thứ này.
Tiết buổi sáng cũng như bình thường, đại đa số học sinh vẫn rất thích giáo viên như cô, ngoại trừ người nào đó vẫn luôn suy nghĩ viển vông.
Đương nhiên, Chu Nghiên vẫn rất muốn cứu vớt đối phương, nhưng việc đối phương không hợp tác thật sự khiến cô chỉ hận rèn sắt không thành thép, vì vậy cô cũng dần mặc kệ hẳn.
Chỉ là hôm nay vị đại thiếu gia này khiến cô hơi bất ngờ. Hắn không chỉ không ngủ, tinh thần còn hơi kỳ quái.