Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 12

Phòng Lương Tấn chỉ mở một chiếc đèn ngủ màu vàng, ánh đèn len lói một góc phòng, còn những chỗ còn lại trong phòng đều tối đen. Sau khi Vưu Châu Châu bước vào phòng, đứng nhìn xung quanh một vòng. Căn phòng này rất lớn, có tủ quần áo, có bàn, có ghế, có sofa và cả đèn đặt dưới đất nữa, tất cả đều rất tinh xảo. Bên cạnh cửa sổ sát đất có một chiếc hành lý màu đen. Chiếc giường trong phòng cũng rất lớn, chăn màu trắng bị xốc lên một góc, để lộ ra màu ga giường cũng màu trắng.

Vưu Châu Châu kéo hành lý đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, đặt hành lý của cô bên cạnh chiếc hành lý kia, sóng đôi nhau mà đứng. Sau đó xoay người, ánh mắt nhìn qua Lương Tấn.

Anh đóng cửa lại, cả người còn đang đứng kế cửa, tầm mắt rơi trên người Vưu Châu Châu.

Khoảng cách của hai người đứng cách nhau hơn ba mét.

Ý cười trong mắt Vưu Châu Châu cùng với trên miệng đều không giảm, cô nói: “Đã lâu không gặp.”

Ấy thế mà Lương Tấn lại hỏi ngược lại: “Không đặt phòng sao?”

Vưu Châu Châu nháy một bên mắt, lông mi dài như chiếc quạt: “Do gấp ga gấp gáp đặt vé máy bay, sau khi trở về Bắc Thành tôi liền bay đến Toronto, nên không có thời gian đặt phòng.”

Lương Tấn nói: “Bây giờ quầy lễ tân vẫn còn mở cửa.”

“Nhưng trước hết tôi muốn nằm nghỉ một chút đã.” Vưu Châu Châu thu lại nụ cười.

Lương Tấn nói: “Đưa hộ chiếu của cô cho tôi.”

Cô mở hành lý, lấy hộ chiếu ra. Anh cầm hộ chiếu của cô trong tay, đi xuống quầy lễ tân đặt phòng. Nhân viên tiếp tân lại bị đánh thức thêm lần nữa, mặt áy náy nói không có phòng trống.

Anh trở lại tầng mười sáu. Tất cả mọi người trong phi hành đoàn đều ở tại tầng mười sáu. Đi ngang qua phòng của tiếp viên trưởng, bước chân anh chợt dừng lại, đưa tay lên nhấn chuông cửa. Tiếng chuông cửa vừa vang lên, không ai ra mở cửa. Anh nghĩ định nhấn thêm một lần nữa, nhìn xuống đồng hồ, sớm như thế đã ba giờ sáng. Anh thu tay về, xoay người trở về phòng.

Cả người Vưu Châu Châu tựa vào ghế sofa, vừa thấy Lương Tấn bước vào liền đứng lên hỏi: “Phòng nào thế? Cách phòng anh gần hay xa?”

Lương Tấn nhìn cô một cái, đem hộ chiếu trả lại cho cô: “Cô ngủ trên giường đi.”

Vậy ra là khách sạn không có phòng trống, cô nở nụ cười, lại cố gắng tỏ ra nghiêm túc hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”

“Sofa.”

“Cảm ơn.” Vưu Châu Châu nói. Thật tiếc, nhưng trong thời gian này cũng không làm được những chuyện khác, chỉ có thể ngủ. Quan trọng nhất là ngày mai đúng tám giờ sáng anh phải bay về Bắc Thành, nên rất cần phải nghỉ ngơi.

“Vậy tôi đi tắm.” Cũng không có thời gian nói chuyện phiếm, cô nghĩ, chỉ có thể tắm rồi đi ngủ.

Lương Tấn nhíu mày, cuối cùng vẫn là “Ừ” một tiếng.

Vưu Châu Châu mở hành lý, lấy một chiếc đầm ngủ ra, vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.

Anh giữ nguyên áo nằm trên ghê sofa.

Trong phòng tắm không có hiệu quả cách âm tốt, tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền tới. Ban đêm yên tĩnh, trong ánh đèn mờ, mỗi một âm thanh đều trở nên vô cùng mờ ám, dường như trong không khí tỏa ra cho người ta có những cảm xúc hỗn độn không tên.

Hơn hai mươi phút sau, tiếng nước dừng lại, cửa phòng tắm được mở ra, Vưu Châu Châu từ bên trong đi đến. Tóc của cô được vén lên thật cao, thắt lưng màu đen của váy ngủ trong suốt, lộ ra hơn phân nửa đôi chân dài, trắng nõn ra bên ngoài. Dáng người cô có lồi có lõm, gợi cảm không nói nên lời.

Lương Tấn nằm trên ghế sofa đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy được hình ảnh đẹp đẽ kia. Bỗng nhiên một mùi thơm kéo tới, sau đó, một luồng hơi thở ấm áp nhẹ phả vào lỗ tai anh.

“Làm gì vậy?” Anh lập tức ngồi dậy, xoay đầu, trầm giọng hỏi.

Cô cong lưng, thản nhiên nói: “Tôi chỉ xem anh đã ngủ hay chưa thôi.”

Giọng Lương Tấn lạnh nhạt: “Cô tắm xong rồi thì đi ngủ đi.”

“Vậy sao anh còn chưa ngủ? Ngày mai bay rồi, anh cũng nên đi ngủ sớm.” Cô nâng cao khóe môi.

“Ngủ đi!” Lương Tấn liếc nhìn cô.
Bình Luận (0)
Comment