Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 15

Trên lưng truyền đến một loại cảm giác chưa từng có, khó mà nói thành lời, điều này làm cho anh nhíu mày lại. Cúi đầu xuống, anh nhìn thấy ánh mắt, khóe miệng trên mặt cô tỏ ra vẻ vô cùng hạnh phúc. Bộ dạng này, nếu như đối với người đàn ông khác, khi bọn họ nhìn thấy thì nhất định tim sẽ chảy ra rồi hóa thành một vũng nước.

Ánh mắt của Lương Tấn dừng lại, chút cảm giác khác thường trên lưng đã nhắc nhở anh lấy lại tinh thần. Lòng bàn tay vẫn còn đang nắm lấy tay cô, dường như ai kia không có có ý định rút cánh tay đang ôm eo anh lại. Lương Tấn buông tay, tay kia thì chuyển ra sau lưng gỡ tay của cô ra.

Vưu Châu Châu cũng không phản kháng, thu tay lại.

“Cứu mạng cái gì?” Lương Tấn nhìn cô chằm chằm. Cô căn bản chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy mà mới nãy lại gọi cứu mạng.

Vưu Châu Châu mắt cười nhìn anh: “Nhiều người như vậy, tôi không có cách nào ra khỏi, còn kẹp tôi đến mức tới cũng không được lui cũng không xong, chả khác gì đấu vật. Những chuyện như một người bị cả đám đông dẫm đến chết cũng không phải là không có. ”

“Không có gì làm rảnh rỗi quá hay sao mà lại đi coi náo nhiệt rồi lại rước họa vào thân.” Lương Tấn lãnh đạm nói.

Cả người Vưu Châu Châu thoáng bị đẩy một phát, cả thân thể cô nhào tới phía trước, đụng vào lồng ngực Lương Tấn. Hai tay không tự chủ được, lại tiếp tục ôm lấy eo anh, so với mới nãy còn gấp hơn. Cô và Lương Tấn lúc này mới kịp phản ứng, bọn họ vẫn còn đứng trong đoàn người, bị tất cả bọn họ vây quanh.

“Buông tay.” Lương Tấn lại nhíu chân mày.

Cô nhìn vào đôi mắt anh, thấy ánh mắt của anh khác với lúc nãy. Vưu Châu Châu nhếch môi: “Không phải tôi cố ý.”

Nhưng cô không buông tay, nói tiếp: “Là có người đẩy tôi.”

Lương Tấn ngước mắt nhìn, trước mặt đông nghẹt người. Nhưng anh vẫn vậy, một lần nữa gỡ tay cô ra, vừa lạnh nhạt nói: “Đi nhanh lên!”

Lương Tấn nói xong cũng xoay người lại. Động tác của anh thì nhanh, người thì lại nhiều, tức thì Vưu Châu Châu lại bị bỏ rơi phía sau, khoảng cách của bọn họ thoáng cái đã có rất nhiều người tràn vào.

“Lương Tấn! Lương Tấn!”

“Vưu Châu Châu!”

Cô ở phía trong gọi, anh xoay đầu không thấy được người, cũng gọi lớn, ánh mắt không cần tìm kiếm. Một vệt thân ảnh màu đỏ từ dưới đất đứng lên. Anh nhanh chân lách vào.Cuối cùng gạt người đàn ông tóc vàng đang chắn ở trước mặt mình ra rồi kéo tay cô rời đi.

Hai người phải thật vất vả mới thoát ra được nơi đó. Lương Tấn thả tay cô ra, hơi nghiêng đầu nhìn, tay trái cô vẫn còn đang xách một đôi giày cao gót màu đen. Ánh mắt của anh dời xuống, nhìn thấy đôi chân trần trụi của cô, bên trên những đầu ngón chân nhỏ nhắn được sơn lên đủ mọi màu sắc.

Ban nãy, thoáng cái anh đã đến trước mặt cô, Vưu Châu Châu không trả lời anh, vì phải ngồi xổm xuống đất cởi giày cao gót, muốn đi chân đất để tìm anh. Sau khi cởi giày xong đứng lên, anh nhanh chóng kéo tay cô lôi ra khỏi nơi đông đúc đó.

Vưu Châu Châu mặt mày hớn hở: “Anh đi nhanh thật, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không quay lại chứ. Cám ơn anh, Lương Tấn, anh là người đàn ông ngoài lạnh trong nóng.”

Lương Tấn không muốn nói nhiều lời với cô: “Tạm biệt.”

“Ôi!” Vưu Châu Châu vội vã gọi anh lại: “Anh đợi một lát.”

Anh nghi ngờ nhìn cô.

Vưu Châu Châu khập khiễng đi đến ven đường ngồi xuống, đặt giày cao gót qua một bên, trên miệng than đau, ngẩng đầu nhìn đến chỗ Lương Tấn đang đứng, nói: “Lương Tấn, chân tôi bị người ta đạp trúng.”

Cô nhấc gót chân phải lên nhìn. Anh cúi đầu nhìn sơ qua, thì phát hiện gót chân phải của cô sưng đỏ lên.

“Lương Tấn.” Cô lại gọi anh thêm lần nữa, lần này so với lúc nãy có vài phần dịu dàng.

Lương Tấn không trả lời, chờ cô nói tiếp.

“Anh có thể cõng tôi không?”

“Không thể.”

Anh trả lời không chút suy nghĩ.

Vưu Châu Châu nhìn anh, nói: “Tôi thật sự rất đau, trời sinh đã sợ đau rồi.”

“Không phải mới vừa theo tôi đi ra sao?” Lương Tấn không hề bị lay động.

“Mới nãy là chạy để khỏi bị đè chết. Tôi đã nhịn rất lâu rồi.”

Lương Tấn đứng đó không nhúc nhích.

Vưu Châu Châu trơ mắt nhìn anh: “Lương Tấn, tôi sợ lúc tôi đi sẽ lại đau đến phát khóc.”

Anh đương nhiên không tin cô đã hơn hai mươi tuổi rồi mà chỉ vì đau chân lại khóc. Anh đi về phía trước, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô.

Vưu Châu Châu lập tức cầm lấy đôi giày cao gót bên cạnh, vội vàng nằm trên lưng anh, nghiêng đầu ghé vào tai anh nói: “Cảm ơn anh, cơ trưởng Lương.”

Anh nghiêng đầu.

Vưu Châu Châu nâng cao khóe miệng.

Anh cõng cô về đến khách sạn rồi rời đi. Vưu Châu Châu không ở cùng một khách sạn với anh, cô ở hướng ngược lại với khách sạn Ritz-Carlton. Trước khi Lương Tấn đi, cô nói với anh: “Sớm biết anh sẽ trở lại Toronto thì tôi đã không đổi khách sạn rồi.”

Cô lại còn nói: “Ngày mai anh có lịch trình gì chưa?”

“Có.”

“Là gì?”

“Cô không cần thiết phải biết.”

Nói xong anh nhanh chóng bước đi.

Vưu Châu Châu tự nhủ: “Y chang như là tảng băng.”

Hôm sau, Lương Tấn và mọi người trong tổ bay dùng cơm trưa tại khách sạn. Lý Sơ Nhất và Triệu Huân nói, lúc bọn họ lên tháp CN(1) đã nhìn thấy Vưu Châu Châu.

“Cơ trưởng Vưu vậy mà ở Canada sao?” Triệu Huân kinh ngạc.

Lý Sơ Nhất gật đầu: “Đúng vậy. Cô ấy nói cô ấy đang được nghỉ phép, một hồi nữa sẽ đến trang viên rượu ướp lạnh.”

“Xem ra cô ấy thật sự muốn từ chức. Có lẽ sẽ có rất nhiều công ty thay phiên nhau tranh giành, chuyện này Bắc Hàng quả thật bị tổn thất rất lớn đó.”

Anh ngồi bên cạnh bọn họ, nghe họ nói vô cùng rõ ràng. Lúc này, Vưu Châu Châu đang trong kỳ nghỉ phép, chẳng trách cô vẫn còn ở đây. Lương Tấn nhớ đến lời cô nói “Tôi là nữ cơ trưởng người Trung Quốc trẻ tuổi nhất của Bắc Hàng” và “Tôi là nữ cơ trưởng người Trung Quốc xinh đẹp nhất”. Không biết là cô có thật sự muốn rời khỏi Bắc Hàng không, hay là chỉ cảm thấy bất mãn, hoặc là có yêu cầu quá đáng đối với Bắc Hàng nữa.

“Các cậu nói quá đúng! Tôi vừa nhận được chỉ thị của cấp trên, bảo tôi cùng nói chuyện với cơ trưởng Vưu, khuyên cô ấy đến Trường Cát của chúng ta.”

Là giọng của tiếp viên trưởng.

Lương Tấn quay người lại thì nhìn thấy tiếp viên trưởng đã ngồi xuống bên bàn của Lý Sơ Nhất và Triệu Huân.

“Nói thật đó hả? Cấp trên cho cô đi?” Lý Sơ Nhất giật mình.

Tiếp viên trưởng gật đầu: “Lãnh đạo đã gọi điện để nói chuyện với cơ trưởng Vưu rồi, được biết cô ấy cũng đang ở Toronto.”

“Cơ trưởng Vưu trả lời sao?” Triệu Huân tò mò.

Động tác múc cơm của Lương Tấn hơi chậm lại.

Tiếp viên trưởng nói: “Cơ trưởng Vưu vẫn chưa chắc chắn.”

Lý Sơ Nhất vội nói: “Tôi đi chung với cô, tôi sẽ giúp cô thuyết phục cơ trưởng Vưu.”

“Cậu sao?” Tiếp viên trưởng nhìn Lý Sơ Nhất.

Anh ta gật đầu: “Tôi với cơ trưởng Vưu có chút giao tình, có thể sẽ giúp được chút ít.”

Tiếp viên trưởng đồng ý.

Lương Tấn ngồi bên kia ăn xong mấy muỗng cơm cuối cùng, lại tiếp tục lấy thêm cơm.

Tại văn phòng công ty Bắc Hàng. Chủ nhiệm Trần quản lý bộ phận bay đang cùng giám đốc công ty gặp mặt.

“Quản lý Trương, dạo gần đây lịch bay của máy bay Airbus A380 đều đã đầy. Đối với thời gian bay và thời gian nghỉ ngơi của cơ trưởng, tổng cục hàng không dân dụng có văn bản quy định rõ ràng, thời gian bay không thể vượt quá thời điểm quy định, cho dù là một phút. Cho đến giờ thư từ chức của cơ trưởng Vưu tôi vẫn chưa phê duyệt, chúng ta cần phải mời cơ trưởng Vưu quay về. Theo tôi được biết, đã có rất nhiều công ty hàng không đều muốn cơ trương Vưu đi.”

Trương Quang Diệu trầm mặt: “chuyện này, Sonja đối với hạng mục kế hoạch này của công ty rất quan trọng, không thể không nể mặt mũi bà ta được.”

Chủ nhiệm Trần nói: “Nhưng tất cả mọi người chúng ta đều biết cơ trưởng Vưu không sai.”

Trương Quang Diệu nói: “Phí bồi thường tận hơn ba trăm vạn, cô ấy vẫn không cân nhắc sao?”

“Cơ trưởng Vưu nói, cô ấy có thể trả được tiền hợp đồng.”

“Được, tôi đã biết.”

“Vậy, muốn tôi đi mời cô ấy về sao?”

“Anh sẽ đi xin lỗi Sonja sao?”

“Được, tôi đi. Cơ trưởng Vưu là người bên bộ phận của tôi, tôi sẽ đi xin lỗi!”

Đúng lúc này, Sonja gọi điện đến, nói không cần Vưu Châu Châu xin lỗi.

“Tốt quá rồi!” Chủ nhiệm Trần vui đến phát điên: “Vậy thì tôi phải đi gọi điện báo cho Vưu Châu Châu hay.”

“Gọi đi.” Trương Quang Diệu cũng đánh giá cao cô.

Nhưng sau khi chủ nhiệm Trần gọi điện thoại xong lại nhíu chân mày: “Cơ trưởng Vưu đang ở Toronto nghỉ phép, cô ấy nói không muốn nói đến công việc lúc này.”

Trương Quang Diệu nói: “Vậy anh tự mình đi đến Toronto đi.”

“Được!”

Rất nhiều phi công được các công ty hàng không bồi dưỡng, hợp đồng ký kết đều là loại chế độ trọn đời, thế nên khi phi công muốn đổi nơi làm việc thì rất khó khăn, phải bồi thường một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng, quá trình xử lý cũng khá phức tạp. Mà Vưu Châu Châu là tự trả tiền để học bay, mặc dù lúc ký hợp đồng có bắt buộc ký hợp đồng vì vi phạm hợp đồng, nhưng rõ ràng Vưu Châu Châu cũng không để ý đến điều này.

Vưu Châu Châu đang ở trong một trang viên rượu ướp lạnh của Niagara. Cô đã chờ ở đây hơn một ngày rồi. Bởi vì lúc cô tới thì có một chai rượu ướp lạnh thiếu hai ngày nữa là tròn 26 năm. Hiện tại còn cần thêm 3 tiếng nữa.

Chủ nhiệm Trần và tiếp viên trưởng Lưu bên công ty Trường Cát đều hẹn cô để gặp mặt. Cô nghe xong, lại nói: “Hôm nay tôi có chuyện quan trọng rồi, chuyện đó để hôm khác nói tiếp.” Sau đó cúp điện thọai.

Ba tiếng sau, ông chủ trang viên lấy chai rượu ướp lạnh từ trong hầm ra, Vưu Châu Châu vui vẻ trả tiền rồi đi.

Bên ngoài trời đã sụp tối.

Vưu Châu Châu bắt xe đi đến khách sạn Ritz-Carlton, lúc ở tháp CN tình cờ cô gặp được Lý Sơ Nhất, nhanh chóng dò hỏi được số phòng của Lương Tấn, vẫn là phòng 1606 tầng mười sáu.

Anh nghe được tiếng chuông, đi đến một bên, mở cửa phòng.

Cô giơ chai rượu ướp lạnh trong tay lên, cười híp mắt nói: “Tối nay, vừa có người đẹp vừa có rượu ngon.”

Chú thích

1. Tháp CN: Tháp CN – tên đầy đủ là Tháp quốc gia Canada (Canadian National Tower) – là công trình kiến trúc độc lập cao nhất thế giới trong khoảng thời gian từ 1975 đến năm 2007 với độ cao 553.33 m. Đây được xem là biểu tượng của thành phố Toronto nói riêng và là một trong các biểu tượng của đất nước Canada nói chung.Công trình được khởi công vào ngày 6 tháng 2 năm 1973 do Công ty Đường sắt Quốc gia Canada (Canadian National Railway) đầu tư xây dựng và được hoàn thành vào năm 1976. Công ty hướng đến xây dựng một tháp truyền hình, liên lạc viễn thông phục vụ vùng Toronto và đồng thời chứng tỏ sức mạnh của nền công nghiệp Canada. Tổng số vốn đầu tư cho công trình vào khoảng 300 triệu đô la Canada, tương đương 260 triệu đô la Mỹ.Trên tháp có 2 khu vực để du khách ngắm cảnh. Sau 58 giây đi thang máy có sáu mặt làm bằng kính, bạn sẽ lên tầng LookOut và được chiêm ngưỡng những cảnh quan đẹp đến ngỡ ngàng ở độ cao 346 mét.

2. Hầm rượu thác Niagara: Tháng 9 và 10 là mùa thu hoạch của những vườn nho ở Niagara, và đó là lý do cho những tour du lịch thưởng thức rượu vang ngày càng phổ biến vào khoảng thời gian này. Niagara là vùng sản xuất rượu vang lớn nhất của đất nước Canada, với hàng chục nhà máy sản xuất rượu vang nằm xung quanh khu vực Niagara-on-the-Lake và Twenty Valley.
Bình Luận (0)
Comment