Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 22

Mà lần này anh đi Scotland là để thăm mẹ, bà ấy đột nhiên ngã bệnh phải vào bệnh viện nằm. Chuyến bay từ Trung Quốc đến Scotland một tuần chỉ bay hai lần, nên kế hoạch chính của anh bay đi London, sau đó sẽ từ London đáp chuyến kế tiếp đi Scotland. Không nghĩ đến chuyến bay ngày mai anh đi lại là Vưu Châu Châu lái. Nhưng anh đã mua vé, sẽ không trả vé, cũng sẽ không bởi vì cô lái mà anh lại đi trả vé.

Huống chi, anh mua vé ngồi ở khoang phổ thông, mà cô thì lại ở buồng lái, có thể sẽ không gặp mặt.

Cô không đợi Lương Tấn trả lời, ngẩng đầu hỏi La Xán Xán đang bỏ tất vào trong hành lý: “Ngày mai Lương Tấn có lịch bay không?”

La Xán Xán dùng tay đè quần áo trong hành lý, lắc đầu: “Không biết nữa. Để tớ hỏi A Kiều dùm cho cậu.”

“A Kiều?” Vưu Châu Châu hơi cau mũi.

“Trong công ty tớ có một tiếp viên, em ấy cũng để ý cơ trưởng Lương, em ấy luôn lén lút để ý hoạt động của anh ta. Nếu tớ hỏi, chắc hẳn sẽ biết được ngày mai cơ trưởng Lương của cậu có nhiệm vụ, và bay chỗ nào liền.”

Cô hừ một tiếng nói: “Tình địch của tớ, có phải rất nhiều hay không?”

“Dù sao thì cũng không ít. Bất quá, các cô ấy cũng chưa thể gọi là tình địch của cậu, ai mà có thể địch lại cậu chứ? Mà cũng không ai có lá gan lớn như cậu đau.” La Xán Xán cười nói.

Vưu Châu Châu nghe xong, lại hối La Xán Xán: “Vậy thì mau hỏi đi.”

Sau khi cô ấy hỏi xong, mới biết là ngày mai Lương Tấn không có nhiệm vụ.

“Ôi, không có lịch bay cũng không biết anh ấy ở đâu.” Vưu Châu Châu nói.

“Tớ cũng đã thấy Lương Tấn, dáng dấp quả nhiên không tệ, cả người mang một vẻ quang minh chính đại, lại còn ít nói. Cậu thật sự thích anh ta?”

Cô liếc xéo, mắng La Xán Xán: “Thế cậu cho rằng tớ nói giả sao?”

La Xán Xán thấy bộ dạng của Vưu Châu Châu, nghĩ thầm hình như là không phải giả rồi. Trong lòng cô xúc động, chuyện tình cảm thật sự là một thứ gì đó không thể hiểu được. Sau đó, cô ấy lại cười: “Không biết cơ trưởng Lương có phải là người đàn ông tốt không, nhưng nếu Châu Châu nhà mình đã quả quyết thì chắc là tốt rồi.”

“Tớ sẽ không nhìn nhầm.” Cô đặt điện thoại qua một bên, đứng dậy, đi đến bên cạnh La Xán Xán, dùng ngón tay cầm lên một chiếc váy ngủ màu xanh: “Cậu không thể đổi cái khác sao? Cái này phai màu cả rồi.”

“Dù sao tớ cũng không có thời gian đi mua.” La Xán Xán lấy chiếc váy mà cô đang cầm trong tay bỏ lại vào trong hành lý: “Chờ khi nào tớ có thời gian, tớ sẽ đi mua rồi thay sau.”

“Nếu có thời gian, cậu cũng dành hết cho đứa cháu gái bé bỏng của cậu rồi.”

Hôm sau, Vưu Châu Châu mặc đồng phục cơ trưởng màu trắng, kéo hành lý, cùng với các nhân viên phi hành đoàn cũng bay cùng cô đi London xếp hàng lên máy bay.

Vào buồng lái, cô tự mình kiểm tra từng loại máy móc, khóe miệng nói nhẩm: “Đồng hồ đo khí áp — bình thường, đĩa phanh — bình thường, tốc kế — bình thường, la bàn — bình thường..”

Sau khi ngồi lên ghế lái, cô và Lục Phi người hỏi người đáp, nhắc lại nội dung chính khi bay.

“Tính trước thứ tự máy móc.”

“Đã thiết lập.”

“Điều kiện bay trực quan?”

“Đầy đủ.”

“Tầm nhìn?”

“Khoảng chừng 15 cây số. Ít mây, mây cao khoảng 5800 thước Anh.”

“Sau khi cất cánh một dặm Anh thì rẽ phải, duy trì liên lạc với mặt đất, tốc độ giới hạn 200 đoạn…”

Vưu Châu Châu nói: “Xác định rõ những chi tiết nhỏ chưa?”

Lục Phi: “Đã xác định rõ.”

Trước khi cất cánh hai mươi phút, tiếp viên trưởng vào buồng lái báo cáo với Vưu Châu Châu: “Cơ trưởng Vưu, tất cả hành khách đều đã lên máy bay.”

Cô quay đầu nhìn về phía tiếp viên trưởng nói: “Tất cả các hành khách nhìn qua đều bình thường sao?”

“Bình thường.”

“Đưa danh sách của tất cả hành khách cho tôi.”

“Dạ?”

Cô nàng tiếp viên trường này vừa mới lên chức, không biết tác phong làm việc của cô. Có rất nhiều cơ trưởng cũng không xem qua danh sách hành khách, dù sao thì các hành khách cũng đã được kiểm tra passport ở cửa khẩu rồi, cô ấy không nghĩ đến Vưu Châu Châu lại muốn xem toàn bộ danh sách.

Yêu cầu duy nhất của Vưu Châu Châu là biết về thông tin của từng hành khách, nhất là trong các chuyến bay quốc tế. Vì hành khách đến từ khắp nơi trên thế giới, nếu muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chuyến bay thì cô phải thật hiểu rõ bọn họ.

“Danh sách.” Vưu Châu Châu nói lại một lần nữa.

“Cơ trưởng Vưu, cô muốn danh sách cụ thể à?”

Cô nhìn tiếp viên trường vài giây.

Cô ấy cuống quít nói: “Để tôi đi lấy.” Nói xong nhanh chóng ra khỏi buồng lái.

Một lát sau, Vưu Châu Châu nhận được danh sách hành khách. Cô nhìn nhanh, lúc đang kiểm tra tên từng người, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại.

“Mr. Liang Jin(1)”

Không kìm lòng được, tim cô bất thình lình đập nhanh. Lại là Lương Tấn sao? Anh sẽ ngồi máy bay cô lái? Cô không dám tin.

“Anh ta là cơ trưởng Lương bên hãng hàng không Trường Cát sao?” Vưu Châu Châu hỏi tiếp viên trưởng.

Cô ấy lắc đầu: “Tôi không biết ai bên Trường Cát hết.”

“Dáng dấp anh ta ra sao?” Vưu Châu Châu hỏi.

Tiếp viên trưởng miêu tả một phen, cuối cùng kết quả là: Mặc áo thun xám, tính tình điềm tĩnh, khuôn mặt dễ nhìn, rất đẹp trai và rất đẹp trai.

Cô hơi nâng khóe môi, quả nhiên là một người. Anh vậy mà lại ngồi máy bay cô lái. Hôm qua anh còn không chịu trả lời tin nhắn của cô, bây giờ ngồi đây gây bất ngờ cho cô sao?

“Tiếp viên trưởng Vương, một hồi phiền cô thay tôi chăm sóc anh ta một chút, thỉnh thoảng nói với tôi.” Vưu Châu Châu nói.

Tiếp viên Vương gật đầu: “Được.”

“Cơ trưởng Vưu, cô là lấy việc công làm việc tư.” Thấy tiếp viên trưởng ra khỏi buồng lái, Tần Hãn nhanh chóng nói đùa.

“Vậy thì sao?” Vưu Châu Châu nói.

Lục Phi hỏi: “Cơ trưởng Vưu, cô để ý cơ trưởng Lương bên Trường Cát à?”

Cô nhướng mày: “Đúng!”

“Oa….”

“Tình yêu trên không?”

Lục Phi và Tần Hãn cùng cười rộ lên.

Vưu Châu Châu lên tiếng: “Được rồi, nghiêm túc lại!”

Đèn xanh hạ lệnh cho xuất phát, cô điều khiển máy bay chạy, cất cánh.

Đến khi bay đến độ cao ổn định, vững vàng, Vưu Châu Châu mở chế độ lái tự động. Lúc này mọi người trong buồng lái mới có thể nói chuyện.

Vừa đúng lúc tiếp viên trưởng Vưu đến. Cô vội hỏi: “Anh ta đang làm gì?”

Dĩ nhiên là cô hỏi về Lương Tấn.

“Anh Lương đang nhìn ra ngoài cửa sổ.”

“Được, tôi biết rồi.”

Tiếp viên Vương vừa rời đi, một lát sau trở lại. Vưu Châu Châu hỏi: “Bây giờ anh ấy đang làm gì?”

“Anh ta kéo tấm che nắng xuống.”

“Sau khi kéo xuống còn làm gì nữa không?”

“Dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.”

“À.”

Tiếp viên trưởng Vương lại rời đi.

Lục Phi và Tần Hãn mở to mắt nhìn Vưu Châu Châu, tiếp theo cả hai đều phụt cười.

Cô không thèm để ý đến bọn họ. Cô chỉ thoáng liếc mắt nhìn dáng vẻ rời đi của tiếp viên Vương.

Năm phút sau, cô ấy lại đến. Vưu Châu Châu hỏi: “Anh ta mở mắt sao?”

“Đúng vậy cơ trưởng Vưu. Anh Lương mở mắt.”

Cô hơi suy nghĩ: “Tại sao? Vừa mới ngủ có vài phút sao lại tỉnh ngủ nhanh đến thế?”

“Bởi vì bên cạnh anh Lương có một vị khách đang xem báo, đột nhiên báo rơi xuống trên người anh ấy. Lúc đó anh Lương mở mắt, nhặt báo trả lại cho vị khách ấy.”

“Bên cạnh là một hàng khách ngồi kế?” Vưu Châu Châu suy nghĩ lại danh sách ban nãy, nhớ một cái tên. Cô chậm rãi nói: “Là nữ sao?”

“Đúng vậy, cơ trưởng Vưu.”

“Đẹp không?”

Tiếp viên Vương cẩn thận nhớ lại, trả lời: “Cô ấy rất xinh.”
Bình Luận (0)
Comment