Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 43

Ánh sáng chợt xuất hiện, khiến cho hai người đang hôn nhau đứng hình, bốn mắt nhìn nhau. Tay Lương Tấn dừng ở không trung. Một hồi lâu sau, anh thu tay về, môi lưỡi cũng muốn dứt ra. Vưu Châu Châu có cảm giác anh muốn rút lui, nên đã quấn lấy không buông, sờ soạng nói: “Tiếp tục.”

Cô khéo léo quấn lấy anh, dùng môi và răng khiêu khích dây thần kinh của anh. Nhịp tim của hai người đập nhanh. Tay của Vưu Châu Châu ôm lấy eo Lương Tấn, từ sau lưng mò vào áo anh. Cả người Lương Tấn đột nhiên căng cứng lên. Nụ hôn của bọn họ càng trở nên cuồng nhiên hơn.

Lại có tiếng bước chân, âm thanh đi về phía bọn họ. Ngọn đèn đường nhấp nháy kia, chắc sẽ không tắt thêm lần nào. Còn riêng Vưu Châu Châu thì vẫn mong bóng đèn ấy tắt một lần nữa, nhưng lại không được như mong muốn. Ánh sáng chớp nháy vài lần, vẫn sáng. Bất quá, ánh đèn này cũng không làm ảnh hưởng gì mấy, lần trước, bọn họ còn hôn nhau vào ban ngày ban mặt giữa chốn đông người. Tiếng bước chân kia cũng không làm ảnh hưởng gì đến bọn họ, bởi vì càng lúc càng hôn nồng nhiệt, khiến cho người ta chìm đắm.

Lương Tấn lại một lần nữa đưa tay lên. Hai người họ đều ngồi trên ghế dựa, nghiêng người ra sau và rồi ngã xuống. Cả người bọn họ theo đó mà ngã về sau, tay Lương Tấn nhanh chóng đặt ra sau hông Vưu Châu Châu, đem cô ôm vào trong lồng ngực.

Hai người lại một lần nữa hai mặt nhìn nhau, thở gấp.

Tiếng người đi tới, khẽ nói một câu: “Hai ngày trước mình đã thấy cái ghế này không ổn, hôm nay chưa gì đã ngã rồi…”

Vưu Châu Châu mở to hai mắt, sau đó chớp một cái. Lương Tấn “Khục” một tiếng, cô đem đầu chôn sâu vào ngực anh. Lương Tấn ôm cô không nhúc nhích. Hai người ổn định lại hơi thở. Đến khi ổn định xong, Vưu Châu Châu cắn một cái lên ngực Lương Tấn, sau đó cười lớn.

Khóe miệng anh cũng giương lên nụ cười nhàn nhạt. Môi Vưu Châu Châu lại đụng nhẹ lên môi Lương Tấn, hôn một cái, cười oán trách: “Anh thực sự không biết cái ghế này có vấn đề sao?”

“Bình thường không có ngồi qua.”

“Không sao đấy chứ?” Lương Tấn lại hỏi.

“Không sao.”

Anh đỡ cô dậy, rồi lại dựng ghế lên, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra. Không thấy ốc vít cố định chân ghế đâu. Anh đứng dậy, đối mặt cùng với Vưu Châu Châu.

“Vẫn chưa thỏa mãn.” Vưu Châu Châu thở dài, rồi nhìn vào mặt Lương Tấn, cười: “Mới nãy có cảm giác không?”

Lương Tấn nói: “Không có ai giống như cô.”

“Giống tôi cái gì?”

“Đã làm rồi còn hỏi đông hỏi tây.”

“Cùng lắm lần này không cần hỏi tôi cũng biết anh rất thích.”

Lương Tấn liếc cô một cái, rồi lại dòi mắt sang chỗ khác.

“Chúng ta tìm chỗ khác đi?” Vưu Châu Châu nhìn Lương Tấn nói.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa.”

Cô mếu máo.

“Tôi đưa cô về.” Lương Tấn nói.

Cô theo chân anh lên xe taxi, đưa cô đến bên dưới chung cư nơi cô ở, rồi lại đón xe trở về. Bọn họ ở cách nhau không xa, ngồi xe chỉ có hai ba phút thì đã đến nơi.

*

Đến hôm nay Vưu Châu Châu mới biết được việc cô và cả tổ bay bị khiếu nại. Đồng thời, qua những lời Tần Hãn nói cô mới biết được Lương Tấn đã đến Bắc Hàng.

Anh là vì cô nên mới đến Bắc Hàng. Đêm hôm trước bọn họ gặp nhau, vậy mà đến một chữ anh cũng không nói. Vưu Châu Châu nghĩ trong lòng. Cô biết trong tim người đàn ông này có cô mà, một tảng núi băng, cuối cùng cũng tan được một góc rồi. Vưu Châu Châu muốn gọi điện thoại cho Lương Tấn, nhưng lại nhớ đến hôm nay anh bay đi Cairo, còn chưa hạ cánh.

Bộ phận bay có nhiệm vụ báo xuống, cử cô bay đi Los Angeles. Vưu Châu Châu không nhận nhiệm vụ.

“Tâm trạng tôi không tốt.” Lúc nhân viên điều hành gọi điện đến để báo Vưu Châu Châu chấp nhận nhiệm vụ, cô đã trả lời như thế.

Nhân viên điều hành không biết nên nói gì. Đường bay của công ty vốn đã rất bận rộn, nhưng nếu Vưu Châu Châu không bay, thì lại càng thêm bận. Nên buộc nhân viên điều hành phải tìm đến chủ nhiệm Trần. Ông tự mình gọi điện cho Vưu Châu Châu.

Cô nói: “Tâm trạng cháu không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến chuyến bay, cho nên cháu không nhận nhiệm vụ lần này.”

Vừa đúng lúc tổng giám đốc Trương đi ngang qua, nghe được cuộc gọi của chủ nhiệm Trần, bước chân của ông ta dừng lại.

Chủ nhiệm Trần cầm điện thoại trên tay, nở nụ cười: “Nếu tâm trạng của cơ trưởng Vưu không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút, điều tiết lại bản thân.”

Đặt điện thoại xuống, chủ nhiệm Trần nói với nhân viên sắp xếp: “Cử người khác xác nhận nhiệm vụ.”

“Tâm trạng không tốt không phải là đang lấy cớ sao?” Nhân viên điều hành nói.

“Xém xíu là bị lôi ra chịu trách nhiệm rồi, nếu như là cậu, tâm trạng có tốt nổi không?” Chủ nhiệm Trần nhìn nhân viên điều hành.

“Cũng đúng.” Cậu ta lại cau mày: “Nhưng lúc này ai cũng bận, rất khó để tìm cơ trưởng khác.”

“Tạm thời nghỉ phép chứ không phải nghỉ luôn.” Chủ nhiệm Trần nói.

“Được.”

Nhân viên điều hành quay người đi ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Trần. Khi ra khỏi cửa, nhìn thấy tổng giám đốc Trương, chào một tiếng.

“Cô ta đang tự làm theo ý mình, thật ngông cuồng chẳng coi ai ra gì!” Tổng giám đốc Trương bước vào phòng của chủ nhiệm Trần, nói với chủ nhiệm Trần.

Chủ nhiệm Trần nói, “Ngông cuồng cũng có nguyên do của ngông cuồng. Tôi thích những người cậy tài khinh người.”

Tổng giám đốc Trương nhìn chủ nhiệm Trần: “Ông nuông chiều nó quá mà.”

“Ai trông bộ phận bay tôi cũng nuông chiều hết.”

Tổng giám đốc Trương cười, “Miễn không ngang ngược là được.” Nói rồi, ông quay người định rời đi, lại thấy Minh Ngọc đứng ở bên ngoài. Ông quay đầu nói với chủ nhiệm Trần: “Cơ trưởng Minh cũng rất giỏi, có lẽ cũng cân sức ngang tài với cơ trưởng Vưu đấy.”

Chủ nhiệm Trần nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Minh Ngọc. ông nói: “Những người trong tổ bay đều không kém.”

Minh Ngọc đứng ở ngoài cửa, cười nói: “Tôi bay sáu năm, không chút sai lầm, còn nhiều lần được công ty khen ngợi, chắc chắn sẽ không thua bất kì ai.”

Tổng giám đốc Trương đật đầu một cái: “Có tự tin, tốt vô cùng.”

Mặt mũi Minh Ngọc tràn đầy hạnh phúc: “Cám ơn tổng giám đốc Trương.”

“Tôi còn hi vọng sau này sẽ thành công trở thành cơ trưởng cấp cao.” Cô còn nói.

Cơ trưởng cấp cao? Tổng giám đốc Trương và chủ nhiệm Trần ngẩn người. Mặc dù Bắc Hàng chưa lựa chọn cơ trưởng cấp cao, nhưng Vưu Châu Châu vẫn xứng đáng với vị trí này.

“Có ý chí.” Tổng giám đốc Trương cười nói, quay đầu hất cằm về phía chủ nhiệm Trần: “Có cạnh tranh mới là tốt, đúng không?”

Chủ nhiệm Trần hơi suy nghĩ, gật đầu.

“Công ty có thể đưa thêm nhiệm vụ cho tôi, tôi nhất định sẽ bay thật tốt.” Minh Ngọc nói.

*

Vưu Châu Châu không nhận nhiệm vụ, vì cô vô cùng không thích cách làm việc của công ty.

“Không lái máy bay thì làm gì đây?” Cô từ trên ghế sofa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ngôi sao xuất hiện trong tầm mắt của mình.

“Nếu như đem tôi so sánh với vì sao kia, thì anh thấy tôi là vì sao nào?” Vưu Châu Châu nhớ tới lúc ở Toronto, cô và Lương Tấn ở cùng một phòng, khi hai người họ cùng nhau uống rượu, cô đã hỏi anh.

Anh trả lời: “Không biết.”

“Là anh không biết, hay là ngoài kia không có vì sao nào đẹp bằng tôi?”

Đêm hôm đó, cô và anh cùng nhau ngủ cùng một phòng. Sáng ngày hôm sau, lúc nói chuyện cô ghé đến gần tai của anh, môi đụng phải vành tai. Lúc đó anh tỉnh, cô biết.

Vưu Châu Châu quyết định giăng lưới.

Bắc Hàng có một chuyến bay có thời gian thích hợp nhất, cô trực tiếp mua vé.

Cô không quan tâm là ai lái, cũng không biết cơ trưởng lần này là Minh Ngọc.

Ahihi khoảng 1-2 chương nữa có chuyện hay để xem rồi =))))
Bình Luận (0)
Comment