Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 6

Bên ngoài máy bay là cả một biển mây trời mênh mông, rộng lớn. Sau khi bay đến một độ cao nhất định, cơ trưởng sẽ chuyển sang chế độ lái tự động, vì thế nên hai tay của Vưu Châu Châu không cần phải làm gì.

“Cơ trưởng, hôm nay đường bay sẽ dài hơn một chút.” Cơ phó một Lục Phi ngồi bên phải cô nói.

Vưu Châu Châu quay đầu nhìn cậu ta một cái, nói: ”Đúng thế, chúng ta bay từ London muộn hơn bốn mươi mốt phút.”

Cơ phó hai Tần Hãn ở phía sau nói tiếp: ”Như vậy, chúng ta sẽ bay đến Bắc Thành lúc mười hai giờ đêm.”

“Mười một giờ hay mười hai giờ cũng không khác gì mấy. Đã trễ như thế, không lẽ còn có cô gái nào chịu hẹn hò với cậu sao?” Lục Phi nói.

“Hẹn gì mà hẹn? Dù sao đến sớm cũng lợi rất nhiều mà. Có thể ngủ lấy sức, ít nhất còn có thể tiết kiệm xăng dầu nữa, đúng không, cơ trưởng?”

Lục Phi quay đầu cười: ”Có thể tiết kiệm được bao nhiêu?”

Vưu Châu Châu tính nhẩm một chút: ”Hôm nay phải dùng nhiều hơn hai trăm kí nhiên liệu.”

“Đừng lo, lượng dầu trong khoang còn đủ.” Lục Phi đùa.

Ba người ở khoang điều khiển cùng nhau tán gẫu.

Bảng đo đồng hồ chỉ thị tất cả điều hiện lên màu xanh, chứng tỏ mọi thứ đều ổn. Nửa đường, thỉnh thoảng có vài đài không lưu sẽ dùng bộ đàm gọi để chỉ dẫn, Vưu Châu Châu dựa theo chỉ dẫn mà đi, cũng trong hệ thống đó cập nhật thêm vài số liệu.

Lúc khí lạnh tràn vào khoang máy bay, trọng lượng xung quanh trở nên tròng trành. Thành viên bên đài hỗ trợ từ mặt đất nối máy hỏi tình hiện giờ, Lục Phi tính trả lời, tức thì một phi công khác ngắt ngang xen vào, giọng đối phương khá lớn, át hết bộ tần số liên lạc.

Vưu Châu phê phán bằng một câu: “Tiếng anh kém như vậy, thật không thể hiểu nổi họ làm cơ trưởng bằng cách nào?”

“Tiếng Anh của mấy người đó đều dở như nhau.” Tần Hãn phê bình.

Đợi giây lát thấy đối phương không nói gì khác, cô tự động liên hệ với không lưu, nêu rõ tình hình khoan máy bay gặp tình trạng nhiễu động không khí, cơ mà đã an toàn vượt qua.

Lục Phi và Tần Hãn tiếp tục tán gẫu.

Chuông cửa buồng lái vang lên, Vưu Châu Châu kêu: ”Vào đi.”

Tiếp viên Chu đi đến, cầm thực đơn trong tay, hỏi Vưu Châu Châu rằng bọn họ muốn ăn gì cho bữa trưa.

Vưu Châu Châu cầm menu, nhìn lướt qua. Chọn một phần bò bít tết, lại nói thêm một câu: “Và một ly nước ép táo nữa, cám ơn.”

“Vịt áp chảo gừng.”

“Mì xào.”

Lục Phi và Tần Hãn cũng chọn món ăn.

Đồ ăn của cơ trưởng và cơ phó được làm riêng, khác với so với đồ ăn của hành khách. Đây là đề phòng đồ ăn không hợp khẩu vị, sẽ bị bệnh liên quan đến dạ dày, gây ảnh hưởng cho chuyến bay.

Tổng số giờ bay là hơn mười ba tiếng đồng hồ. Vưu Châu Châu ăn bữa trưa xong liền để Lục Phi ngồi xuống vị trí lái, còn cô thì đi nghỉ ngơi.

“Nghỉ ngơi thật thoải mái nhé, cơ trưởng.”

“Mơ đẹp nha.”

Hai người họ lần lượt nói.

Vưu Châu Châu đi vào phòng nghỉ ngơi, nằm ở trên giường. Nghĩ đến Lương Tấn, anh lạnh nhạt như vậy, ngoại trừ cô ra còn có người khác thích anh sao? Anh từng là không quân, có một trái tim yêu nước, như thế thì làm gì có tâm trí để yêu đương? Sau lần gặp gỡ này cũng không biết bao giờ mới gặp lại.

“Chúng ta hãy gặp nhau trong mơ đi.” Nghĩ một hồi, Vưu Châu Châu buông xuống một câu sau đó nhắm mắt lại.

Trong khoang máy bay, sau khi ăn xong phần lớn hành khách cũng bắt đầu đi ngủ. Một vài người thì đọc báo, cầm máy tính bảng chơi game hoặc là xem phim.

Cabin đang yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.

Vừa đúng lúc Trần Hương đang đi kiểm tra, nghe tiếng hét vội vàng chạy tới. Là khoang hạng nhất, ở đó có một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, ôm bụng thở hổn hển, xem ra vô cùng đau đớn, người còn lại ngồi bên phải, là một cô gái trẻ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sau tuổi. Khi thấy tiếp viên chạy đến, cô ta vội vàng túm lấy cánh tay của cô ấy: “Làm ơn, hãy nhìn xem mẹ tôi bị gì vậy?”

Là tiếp viên, hầu như ai cũng đều trải qua khóa huấn luyện điều trị khẩn cấp. Trần Hương cũng không ngoại lệ. Nhưng sau khi xem qua, cũng không cách nào xác định đây là loại tình trạng gì, vội vã đi gọi tiếp viên trưởng.

Tiếp viên trưởng Chu đến, nhìn một chút, hỏi cô gái con bà ta, có phải là bà ta đang bị ốm hay không.

Cô gái trẻ kia gật đầu.

“Vậy thuốc đâu?”

“Thuốc…thuốc, quên mang theo rồi.”

Tiếp viên trưởng Chu lập tức đi báo cho Vưu Châu Châu biết tình hình, hỏi cô là nên làm gì.

Vưu Châu Châu vừa mới ngủ lại bị đánh thức, vì thể cảm thấy không cao hứng. Sau khi nghe tiếp viên trưởng báo cáo xong xuôi, cô bảo tiếp viên Chu đi ổn định cảm xúc của hành khách lại.

Tiếp viên trưởng nghe theo lời dặn của Vưu Châu Châu, hành khách lại trưng vẻ mặt đau đớn, nói không nhịn đau được.

“Nếu không uống thuốc, sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Trước hết, máy bay có tìm được nơi nào để hạ cánh khẩn cấp không? Chúng tôi sẽ đền bù mọi tổn thất.” Cô gái kia nói.

Tiếp viên trưởng bảo Trần Hương đi nói cho Vưu Châu Châu.

Vưu Châu Châu nói: “Mọi người cứ tiếp tục trấn an bọn họ đi.”

Trần Hương và tiếp viên Trường An an ủi trong chốc lát, người phụ nữ trung niên vẫn tiếp tục than đau. Con gái của bà ta luôn miệng yêu cầu phải đáp máy bay nhanh nhất có thể, nếu như mẹ cô có chuyện gì không hay xảy ra thì cô nhất định sẽ khởi tố cả phi hành đoàn, nhất là cơ trưởng.

Sau khi nghe xong, Trần Hương báo cáo, Vưu Châu Châu nói: “Không thể hạ cánh trước thời gian quy định.”

“Nếu như bà ta có chuyện gì, thì con gái bà ấy sẽ khởi tố chúng ta, mà nhất là cô đó, cơ trưởng.” Trần Hương nói.

“Không cần nói lại.” Vưu Châu Châu xuống giường, đi về phía buồng lái.

“Cơ trưởng, trước tiên hãy khẩn cấp hạ cánh ở vùng gần đây. Hãng hàng không Trường Cát lúc đang bay đường dài cũng gặp trường hợp như vậy, bệnh nhân bỗng nhiên phát bệnh, vì để an toàn giữ mạng sống, nên đã hạ cánh khẩn cấp. Vị cơ trưởng này đã nhận được lời cảm ơn chân thành của hành khách. Công ty của hãng hàng không Trường Cát cũng đã biểu dương cho vị cơ trưởng kia.”

Vưu Châu Châu không chút do dự nói: “Tôi không cần lời cảm ơn chân thành, máy bay vẫn sẽ bay theo kế hoạch.”

Tiếp tục đi về phía buồng lái.

”Nếu như, ngộ nhỡ có chuyện không may xảy ra, bọn họ nói họ sẽ….”

Vưu Châu Châu nhìn Trần Hương: “Nếu không phải chuyện gì bất đắc dĩ, tôi sẽ không buộc vì thế mà hạ cánh, điều này cô hiểu chứ?”

“Nhưng bây giờ không phải là chuyện bất đắc dĩ sao?” Trần Hương nhíu mày.

“Tôi là cơ trưởng, bất đắc dĩ hay không là tuỳ vào đánh giá của tôi.”

“Lục Phi, cậu đi nghỉ đi.” Vưu Châu Châu bước vào buồng lái.

Lục Phi từ vị trí lái đứng dậy, quay đầu lại hỏi: “Cơ trưởng, không nghỉ ngơi thêm một lúc nữa sao? Cô nghỉ còn chưa đến nửa giờ nữa.”

“Không được.”

“Hình như là trong khoang máy bay có chuyện xảy ra?” Lục Phi lại hỏi.

Vưu Châu Châu ngồi xuống trên bàn điều khiển, chỉ nói một lần, mà lời ít ý nhiều.

“Khoang hạng nhất…có người ngồi ở khoang hạng nhất…” Tần Hãn nhớ lại tên.

“Sao vậy? Nhân vật lớn sao?” Vưu Châu Châu nhìn lướt qua, thuận miệng hỏi.

Tần Hãn nghĩ, nói:” Hình như đã từng nghe qua tên này.”

Cô không phản đối.

Máy bay vẫn bay theo kế hoạch.

Mười hai giờ rưỡi khuya, máy bay hạ cánh đúng giờ xuống sân bay Bắc Thành.

Hành khách lần lượt xuống máy bay. Vưu Châu Châu là người cuối cùng, cô kéo hành lý bằng da màu đen, ngẩng đầu lên nhìn cả một bầu trời đầy sao.

Bây giờ ở London vẫn đang bốn giờ rưỡi chiều.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn: Có chút chuyện nhỏ xảy ra, nhưng vẫn đến nơi bình an.

Còn tiện tay chụp một tấm hình gửi đi.

Bầu trời đầy sao, cô mặc đồng phục màu trắng, tóc dài bay phất phới, trên mặt nở một nụ cười.

Cô tự nhận là nụ cười đó, có thể mê hoặc chết người.
Bình Luận (0)
Comment