Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 75

“Maday, maday, mayday, 9841 cầu cứu…”

Kênh vô tuyến truyền đến âm thanh cầu cứu.

“Chúng ta có nên xen vào không?” Cơ phó Triệu Huân nghi hoặc hỏi, vì đây là chuyện của trung tâm cứu hộ trên biển.

Vưu Châu Châu vừa nghe tín hiệu cầu cứu, vừa nói: “Tín hiệu cầu cứu tới từ một phi công đang bay, gửi từ trên không với tần suất 123.45mhz.”

“Có nghĩa là…” Triệu Huân trừng mắt lớn.

Lương Tấn liếc Triệu Huân một cái, nói: “Có nghĩa là phi cơ đang gặp chuyện có lẽ không liên lạc được với bộ cứu hộ trên không hoặc trung tâm cứu hộ trên biển, nên mới phải liên lạc với các phi cơ phụ cận.”

Triệu Huân suy nghĩ một chút, gật đầu. Vì mỗi khi phi cơ gặp tình huống khẩn cấp thường sẽ trực tiếp liên lạc với tần suất không lưu hoặc trung tâm cứu viện. Chỉ khi nào không liên lạc được với tần suất không lưu hoặc trung tâm cứu viện thì mới kêu cứu ở tần suất giữa các phi công. 

“Mời 9841 nói.” Lương Tấn đang dùng tiếng Anh để liên hệ với phi cơ. Tuy rằng hắn biết đây là chuyến bay của Bắc Hàng, nhưng phi cơ trưởng có lẽ là người nước ngoài, cho nên anh không dùng tiếng Trung Quốc..

“Chúng tôi…”

Bên kia còn chưa nói được gì, liên lạc đã bị cắt đứt. 

“Mời 9841 nói! Mời 9841 nói!” Lương Tấn thử liên hệ lại với đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không được. 

“Chắc là có chuyện khẩn cấp nên họ có không có thời gian nói!” Vưu Châu Châu đứng bên cạnh Lương Tấn, lên tiếng. 

“Không lẽ là bị rơi xuống biển?” Triệu Huân suy đoán.

“Chúng ta có cần quản tiếp không?” Lý Sơ Nhất hỏi.

Lương Tấn quyết đoán: “Lập tức liên hệ với bên đài không lưu!”

Lý Sơ Nhất lập tức gọi cho quản lý không lưu.

“Không có phản hồi!” Lý Sơ Nhất liên tục gọi ba lần.

“Chuyển tới tần số 121.5mhz.” Lương Tấn nói tiếp.

“121.5mhz.” Lý Sơ Nhất vừa làm vừa nói “Chết tiệt.” 

“Gọi cho trung tâm cứu viện!” Sau khi Lý Sơ Nhất chuyển tần số, Lương Tấn cầm cầm ống vô tuyến lên.

“Mời 6382 nói.”

“Có phản hồi rồi!” Triệu Huân và Lý Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

Lương Tấn nói: “Có vẻ như 9841 gặp phải tình huống khẩn cấp, yêu cầu giúp đỡ!”

“Xin vui lòng cho chúng tôi biết tình huống cụ thể!” Trung tâm cứu viện đáp lại.

“Bắc Hàng 9841 của Trung Quốc, chúng tôi nhận được tin cầu cứu cách đây 30 giây trước.” Lương Tấn nói.

Vưu Châu Châu khom lưng nói với Lý Sơ Nhất: “Mau gửi vị trí định vị của chúng ta qua đi.”

Lý Sơ Nhất gật đầu.

Vưu Châu Châu nói xong, ngồi dậy.

Lương Tấn nhìn Vưu Châu Châu một cái, chờ trung tâm cứu viện trả lời.

“Chúng tôi đã định vị được vị trí của các bạn, từ đó sẽ tìm ra vị trí của 9841, cảm ơn các bạn đã cung cấp tin tức.”

“Lương cơ trưởng, chúng ta làm gì bây giờ?” Sau khi liên hệ với trung tâm cứu viện xong, Lý Sơ Nhất quay đầu lại, hỏi.

Lương Tấn: “Tiếp tục bay.”

“Hả? Bay tới đâu?” Lý Sơ Nhất nghi hoặc.

“Hai người nói thử xem, Lương cơ trưởng muốn bay tới đâu?” Vưu Châu Châu nói.

“À à, bay tới Athens.” Lý Sơ Nhất cười lên.

“Chúng ta không quan tâm tới chuyến bay của Bắc Hàng nữa sao?” Triệu Huân hỏi.

Lương tấn nói: “Kệ đi. Chuyện kế tiếp là của trung tâm cứu viện.”

“Đã rõ.” Lý Sơ Nhất và Triệu Huân trăm miệng một lời.

“Hai người cứ tiếp tục giám sát đi.” Lương tấn nói.

“Được được, Lương cơ trưởng cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Lý Sơ Nhất nhìn thoáng qua Vưu Châu Châu, cười nói.

Biểu tình Lương Tấn nhàn nhạt, “Ừ.”

Nói xong, Lương Tấn xoay người rời khỏi buồng lái. Vưu Châu Châu lập tức đi theo. Hai người quay lại phòng nghỉ của cơ trưởng. 

“Hy vọng là không có việc gì.” Vưu Châu Châu xoay người nói với Lương Tấn.

“Ừm.” Lương Tấn biết Vưu Châu Châu đang nói nói chuyến bay Bắc Hàng hồi nãy. Dù không biết phi cơ đó đang gặp chuyện gì, nhưng bọn họ đều hy vọng nhân viên trên phi cơ đều bình an.

Cô bám lấy cổ của Lương Tấn, “Chúng ta nên nghỉ ngơi.”

“Em ngủ giường đi, anh ngồi ghế dựa.” Lương Tấn cúi đầu nhìn cô.

“Không muốn.”

Lương Tấn sửa lại: “Vậy anh ngủ giường, em ngồi ghế dựa.”

“Không muốn.”

Cuối cùng, Lương Tấn bế Vưu Châu Châu lên, đi tới mép giường, đem cô đặt trên giường, chính mình cũng nghiêng người nằm xuống.

Máy bay thuận lợi bay tới sân bay quốc tế của Athens. Vưu Châu Châu tới khách sạn của Lương Tấn và nhân viên bọn họ tự đặt một gian phòng. Bởi vì khách sạn mà Lương Tấn và mười mấy nhân viên của đội bay đặt chỗ là được hãng hàng không Trường Cát trả tiền, là chi phí chung, cô không thể chiếm tiện nghi được của chi phí chung được.

Lúc Vưu Châu Châu vào khách sạn liền nhận được cuộc gọi từ Trần chủ nhiệm, lơ đãng hỏi cô về việc từ chức, sau khi nhận được câu khẳng định của Vưu Châu Châu thì lập tức khuyên cô, hy vọng cô ở lại. 

“Bắc Hàng có quy mô lớn hơn rất nhiều so với các hãng hàng không khác, tốt hơn hết là cháu nên ở lại. Hơn nữa, cháu là cơ hàng của Bắc Hàng, đây là chuyện rất quang vinh, đừng vì xúc động nhất thời mà đánh mất, nói đi là đi.”

Vưu Châu Châu cười nhạo một tiếng, “Đừng nhắc chữ cơ trưởng gì đó với cháu, cháu không thấy cái hư danh này có gì vinh quang hết, cháu càng không có xúc động nhất thời.”

“Vưu cơ trưởng, cháu làm việc ở Bắc Hàng sáu năm rồi, chắc chắn là có rất nhiều tình cảm với Bắc Hàng, tôi vẫn hy vọng cháu có thể ở lại.”

“Bác đừng khuyên cháu nữa.”

“Vưu cơ trưởng, hay là chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?”

“Không có gì để nói cả. Cháu đang nghỉ phép.”

“Lại… nghỉ phép?”

“Mong bác đừng gọi điện cho cháu  nữa, cháu muốn hưởng thụ khoảng thời gian hiện tại.”

“Vưu cơ trưởng…”

Vưu Châu Châu cắt lời hắn ta, “Chủ nhiệm Trần, không cần nói nữa, bác vẫn nên chú ý chuyện cầu cứu của Bắc Hàng khi vượt biển ngày hôm nay đi. Hẹn gặp lại!”

Vưu Châu Châu cúp điện thoại.

Bên ngoài đã trời tối, Vưu Châu Châu đi đi phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong, cô nằm trên giường gọi điện thoại cho Lương Tấn, “Anh đi xuống dưới hay là em đi lên?”

Phòng cô ở dưới lầu, mà phòng anh thì ở trên.

“Trước cửa phòng em.”

Vưu Châu Châu nghe Lương Tấn nói vậy, vô cùng ngạc nhiên. Cô lập tức cúp điện thoại, từ trên giường nhảy xuống, chạy ra mở cửa. Ngoài cửa quả nhiên có một người đàn ông đẹp trai cao lớn đang đứng. Cô lập tức nhào lên, đôi tay ôm lấy cổ anh, hai chân vòng chặt eo anh.

Lương Tấn lập tức nâng thân thể cô lên, đi vào phòng, dùng chân đóng cửa phòng lại, sau đó ôm nàng đi về phía giường.

“Em không có quần áo để mặc.” Vưu Châu Châu nói. Cô không mang hành lý gì khi tới Athens, tắm rửa xong cũng chỉ quấn một cái khăn tắm.

Lương Tấn vừa cúi đầu liền thấy cảnh “Đồi núi trập trùng” của cô. Anh để cô ngồi trên giường, sau đó buông cô ra, mình thì đứng bên mép giường.

Vưu Châu Châu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh, “Anh đang xem gì đấy?”

Đôi mắt Lương Tấn lóe lên ánh sáng, “Không gì cả.”

“Đẹp không?” Vưu Châu Châu nhếch môi.

“Cũng được.”

“À?” Vưu Châu Châu lập tức cất cao giọng, “Anh đã từng gặp qua cái đẹp hơn rồi à?”

Lương Tấn cười nhẹ.

Vưu Châu Châu từ trên giường đứng lên, duỗi tay nâng cằm anh. Lương Tấn cầm lấy tay cô, cúi đầu, cằm cọ trên ngực nàng một cái, khăn tắm lập tức rơi ra, tuột khỏi người nàng. Ngay lập tức anh vùi đầu xuống.

*

“Cơ trưởng Lương, anh giống như một con sói đói vậy. Trước kia thì lúc nào cũng lạnh như băng, mang bộ dáng không gần nữ sắc, lúc trước và bây giờ giống như là hai người khác nhau.” Vưu Châu Châu ghé vào ngực Lương Tấn, nói một cách yếu ớt.

Lương Tấn suy nghĩ một chút, quả là vậy, nhưng mà, trước kia và bây giờ đương nhiên là khác. Bây giờ cô là người thân mật nhất của anh. 

“Tại sao anh lại khác người như vậy hả? Cơ trưởng Lương?” Vưu châu châu cười hỏi.

Lương tấn khẽ cười, không đáp, chỉ nói: “Ngủ.”

Đèn trong phòng tắt, đôi người tình nhân ôm nhau ngủ.

Vưu Châu Châu ngủ đến gần trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Lương Tấn không có ở trong phòng. Nhưng trên đầu giường cô đặt một bộ quần áo, một cái áo khoác màu đen và một cái quần dài màu đen. Cô mặc thử, vậy mà lại rất vừa người. 

Trên TV, trên mạng đều đang chiếu tin phi cơ của Bắc Hàng rơi xuống biển. Nhân viên cứu viện trên biển nhờ có cơ trưởng của Trường Cát thông báo kịp thời nên đã nhanh chóng tìm được phi cơ bị rủi ro. Chuyến bay tổng cộng có 210 hành khách, 13 nhân viên của đội bay, chỉ có 3 hành khách được cứu. Ba hành khách kia kể lại, máy bay bỗng nhiên mất khống chế rồi đâm xuống biển, sau đó bọn họ bất tỉnh, khi tỉnh lại thì phát hiện đã được cứu. Nguyên nhân của vụ rủi ro lần này vẫn chưa tìm được, bởi vì nhân viên cứu viện được vài mảnh của máy bay, không tìm được phần lớn còn lại.

Vưu Châu Châu và Lương Tấn ngồi xem tin tức trong phòng. Vưu Châu Châu thở dài: “Lúc máy bay rơi xuống biển có lẽ đã rơi thành rất nhiều mảnh, nhưng có ba người vẫn được cứu, không phải tất cả đều mất mạng. Đây là chuyện rất kỳ tích.”

Lương Tấn đang tự hỏi, không biết là vì nguyên nhân gì để cho máy bay hạ cánh khẩn cấp. Lúc ấy cơ trưởng của chuyến bay ấy có liên lạc với phi cơ phụ cận, nhưng mà, liệu vị cơ trưởng đó có thật sự liên hệ với với trung tâm kiểm soát không lưu và cứu hộ không? Các phi hành đoàn đều thiệt mạng, không có ai biết câu trả lời, ba người hành khách may mắn còn sống sót cũng không biết rõ nguyên nhân.

*

Khi Lương tấn trở về, Vưu Châu Châu cũng đi theo. Phi cơ vừa hạ cánh, Lương Tấn lập tức nhận được thông báo từ công ty, nói rằng cục phương yêu cầu hắn đi tìm hiểu tình hình chiếc máy bay Bắc Hàng 9841 đâm xuống biển. Thế nên Vưu Châu Châu trở về chung cư một mình.

Lương Tấn tới cục phương xong cũng trở về nhà. Có điều anh phải viết một bản báo cáo. Sau đó, cục phương đã tuyên dương và khen thưởng anh về những biện pháp mà anh đã thực hiện để giải cứu chuyến bay Bắc Hàng, Trường Cát cũng khen ngợi Lương Tấn ở cuộc hội nghị. 

Lại qua vài ngày, phòng bay của Trường Cát có điều chỉnh. Phòng lái vốn có bốn đội lớn, bây giờ muốn điều chỉnh thành năm đội lớn. Thêm một đội lớn, tất nhiên cũng thêm một cơ trưởng. Ứng cử cho vị trí đội trưởng thứ năm có hai người, một người là Lương Tấn, một người là Tống Thừa Lâm.

Thời tiết của Bắc Thành ngày càng lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi.

Lương Tấn đang bay, bởi vì thời tiết gió tuyết làm giảm tầm nhìn, phi cơ bị trì hoãn rất nhiều. Khi hạ cánh xuống sân bay Bắc Thành, Tống Thừa Lâm cũng trùng hợp đến đây. Lúc hai người xuống máy bay vừa vặn đụng phải nhau. Hai người kéo hành lý, mặc kệ gió tuyết, nhanh chóng rời sân bay.

“Cơ trưởng Lương còn bay tiếp không?” Tống Thừa Lâm tuy thấp hơn Lương Tấn hai cm, nhưng cũng là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, thậm chí còn trẻ hơn Lương Tấn hai tuổi. Trên cổ anh ta quàng một chiếc khăn màu trắng, lúc nói chuyện lúm đồng tiền trên má trái như ẩn như hiện. 

Lương tấn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Tống Thừa Lâm nói: “Hai ngày sau tôi không có lịch bay. Tôi  đã từ chối lịch bay trong hai ngày tới, tâm trạng tôi không được tốt lắm.”

Lương Tấn liếc nhìn Tống Thừa Lâm một cái, thấy Tống Thừa Lâm cười ha ha, nhìn có chỗ nào giống như tâm trạng không được tốt đâu? Anh không nói gì, tiếp tục đi. Có điều, anh bỗng nhớ tới Vưu Châu Châu. Lúc ấy ở Bắc Hàng, Vưu Châu Châu cũng lấy lý do tâm trạng tốt mà từ chối bay.

“Lương cơ trưởng, anh cẩn trọng quá rồi.” Tống Thừa Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Anh đã từng bay qua sấm chớp mưa bão với Vưu Châu Châu, đúng là một đối thủ đáng gờm để cạnh tranh chức vị đội trưởng.”

Lương Tấn không nói gì. Anh giơ tay ngăn lại một chiếc taxi, nói với Tống Thừa Lâm một tiếng đi trước, sau đó mở cửa xe, mang hành lý ngồi lên.

Tống Thừa Lâm nhìn chiếc xe đã đi xa, nhún vai, “Thật là chán.”

Lúc Lương Tấn ngồi trên xe, anh lấy ra di động ra gọi điện thoại cho Vưu Châu Châu, hỏi cô đang ở đâu, sau đó nói với tài xế nói: “Đi tới Nam Tuyền.”

Vưu Châu Châu đang ngâm suối nước nóng. Lúc đầu vốn muốn đi cùng với Lương Tấn, nhưng vì phi cơ trì hoãn quá lâu, cho nên không thể đi cùng nhau, thế nên cô liền đi một mình. 

Nửa giờ sau, tới Nam Tuyền, Lương Tấn xuống xe, phát hiện bên trong không có vị khách nào. Vưu Châu Châu đã bao cả Nam Tuyền.

Nam Tuyền tổng cộng có ba mươi hai suối nước nóng, đều là suối nước nóng ngoài trời. Lương Tấn đem lý gửi xong, đi tới suối nước nóng tìm người. Ba mươi hai suối nước nóng, cái nào cũng lớn, Lương Tấn không biết cô đang ở suối nước nóng nào, anh đi ngang qua một loạt suối nước nóng, cuối cùng cũng tìm được cô. Từ xa nhìn lại, một mái tóc dài của cô được vén về phía trước, tấm lưng trơn bón như ẩn như hiện trong làn khói lượn lờ. Làn tuyết khẽ khàng rơi, cuối cùng đáp nhẹ vào làn nước trong hồ. 
Bình Luận (0)
Comment