Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1020

Chương 1020

Bởi vì đó không phải điều cô quan tâm, cô chỉ mong chúng khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.

Không cần biết là trai hay gái, cô đều rất hạnh phúc.

Cô cũng muốn để khoảnh khắc bất ngờ này đến ngày sinh.

Sau khi kiểm tra xong, nhìn kết quả kiểm tra trên tấm phim siêu âm B, cả hai đều vô cùng vui sướng.

Đặc biệt là khi nhìn dáng vẻ của em bé trên tấm phim siêu âm, Nam Khuê hoàn toàn không nỡ buông tay.

Nhắm mắt lại, cô thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của đứa bé sau khi được sinh ra.

“Kiến Thành, anh biết không? Em thật sự rất vui, chúng nó sao có thể đáng yêu đến thế cơ chứ!”

“Anh xem cái tay nhỏ này, trông thực sự rất nhỏ, rất mềm, làm thế nào đây? Em thực sự không thể đợi thêm mấy tháng nữa rồi, em muốn nhìn thấy chúng ngay bây giờ quá.”

Trên máy bay trở về, Nam Khuê phấn kích như một cô bé.

Nói đến bé con, cô có hàng trăm, hàng ngàn điều muốn nói.

Lục Kiến Thành chỉ lặng lẽ nhìn và lắng nghe cô nói.

Nói một hồi, cô cũng nhận ra điều đó, nhìn anh rồi hỏi: “Kiến Thành, sao anh không nói gì? Giống như là em đang độc thoại vậy.”

Lục Kiến Thành nghịch nghịch tóc của Nam Khuê, dịu dàng nói: “Bởi vì anh đang tận hưởng khoảnh khắc này, tận hưởng nghe em nói, ngắm nhìn đôi lông mày rạng rỡ của em.”

“Khuê Khuê, em không biết, có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của em, anh có hạnh phúc thế nào đâu, đối với anh thì nụ cười của em quý giá hơn bất kì thứ gì khác. Em vui vẻ, anh nhìn em sẽ càng vui hơn.”

Kéo Nam Khuê về phía mình, Lục Kiến Thành ôm lấy má cô, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Khuê Khuê, hứa với anh, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy nữa, đừng bao giờ quyết định một mình, dù thế nào cũng phải hỏi ý kiến của anh, có được không?”

“Em có biết những ngày em rời đi anh đã sống như thế nào không? Anh thậm chí còn không dám về nhà, vì ở đó đều vương vấn hơi thở của em, đều có sự tồn tại của em, thế nhưng anh không lại thể nào ôm được em, anh hết lần này đến lần khác hối hận vì sao không nhìn ra suy nghĩ đó của em, không ngăn cản nó trước khi nó xảy ra.”

“Trước đây, anh đã bỏ lỡ rất nhiều rồi, nhưng sau này, tất cả sự lựa chọn của anh đều sẽ là em và các con, tin tưởng anh cũng như bản thân mình nhiều hơn, được không?”

“Vâng.”

Nam Khuê dùng sức gật đầu, sau đó sà vào lòng Lục Kiến Thành.

Hai người về đến nhà, cũng đã là thời gian ăn tối.

Nam Khuê và Lục Kiến Thành đi đến cửa, mới phát hiện ra tất cả mọi người đều đứng thành hàng trước cửa đợi cô.

Vân Thư đứng ở phía trước.

Tuy bà không phải là người lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt, nhưng khi nhìn thấy Nam Khuê, bà vẫn xúc động rơi nước mắt.

Đồng thời nắm chặt lấy tay của Nam Khuê: “Con ngoan, đừng nói gì hết, quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.”

Bác gái Chu cũng vừa rơi nước mắt, vừa nói: “Thiếu phu nhân, cô cuối cùng cũng đã về rồi, thời gian qua có phải chịu khổ, chịu lạnh gì không? Có ăn ngon không? Có ngủ có ngon không?”

Nhìn mọi người và nghe những lời ấm lòng như vậy, Nam Khuê không kìm được nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment