Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1123

Chương 1123

Đặc biệt là lông mày và mắt, còn cả mũi nữa, thật là như được tạc cùng một khuôn với Lục Kiến Thành.

Thu dọn xong mọi thứ, Nam Khuê đi xuống dưới tầng: “Tiễn Nam, chúng ta đi thôi!”

Hai người vai kề vai đi ra ngoài cửa.

Nhưng chính vào thời khắc bóng hình của Nam Khuê sắp đi ra ngoài, Chu Tiễn Nam đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Nam Khuê.

Miệng anh ấy phát ra giọng nói vô cùng trầm ấp: “Khuê Khuê, đợi đã!”

“Làm sao vậy?”

Chu Tiễn Nam quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt màu đen có chút ửng đỏ.

Sau một hồi do dự, anh ấy lấy hết dũng khí mở lời: “Có thể đây là lần cuối cùng rồi, sau này em sẽ chính thức là thiếu phu nhân nhà họ Lục, hoàn toàn, triệt để trở thành người của cậu ấy rồi.”

“Thế nên, trước khi rời đi có thể cho tôi ôm cô một cái không?”

Những lời này không chỉ là đề nghị mà nó còn có một vài hàm ý hèn mọn.

Nam Khuê nghe xong, trong lòng cảm có cảm giác rất khó tả.

“Ừm!” Cô gật đầu.

Trong chốc lát, Chu Tiễn Nam đã ôm chặt cô vào lòng.

Anh ấy ngửi mùi hương của cô.

Lắng nghe hơi thở và nhịp đập trái tim của cô.

Trái tim của anh ấy đã yên bình như thế.

Đương nhiên, vẫn còn có một phần hạnh phục và vui sướng không thể nói ra.

Chỉ là, phần hạnh phúc này quá ngắn ngủi.

“Tiễn Nam, tôi vô cùng may mắn khi có thể gặp được một người bạn như anh.”

“Tôi đã từng nói rồi, sau này cô gái nào có thể gả cho anh thì cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, hãy tin tôi, anh nhất định sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình thôi.”

Chu Tiễn Nam gật đầu: “Ừm, hy vọng được như em nói!”

Nói xong, anh ấy lưu luyết sự dịu dàng cuối cùng này, sau đó buông Nam Khuê ra.

“Con đường sau này còn rất dài, hi vọng em và Lục Kiến Thành có thể nắm chặt tay nhau, bách niên giai lão, hoạn nạn có nhau, mãi mãi hạnh phúc.”

Đây chính là lời chúc phúc của anh ấy.

Và cũng chính là tâm nguyện của anh ấy.

Lúc ngồi trên xe đi đến bệnh viện, trong lòng Nam Khuê luôn rất hào hứng và kích động.

Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp anh thôi là trái tim của cô đã đập điên cuồng rồi, làm sao cũng không thể bình tĩnh lại được.

Nghĩ kỹ lại, từ ngày cô bị Phương Thanh Liên đưa đi tới giờ cũng đã gần một tháng cô không được gặp anh rồi.

Xa cách lâu ngày mới được gặp lại, trong lòng cô đều là nhớ thương.

Khi bước chân của cô càng ngày càng tiến gần đến phòng bệnh, trái tim của cô cũng càng ngày càng thấp thỏm lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment