Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1195

Chương 1195

Vẫn giống như Kiến Thành của ngày hôm qua, cô vươn hai tay từ phía sau ôm lấy eo thon cường tráng của anh, đồng thời nhẹ nhàng dựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh.

“Mấy năm rồi không gặp. Lục tiên sinh đã biết làm việc nội trợ rồi. Anh chu đáo quá, mới sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho chúng em rồi.”

Lục Kiến Thành dừng việc đang làm và nhanh chóng quay đầu lại.

Một tay nâng cằm của Nam Khuê lên, giọng nói trở nên trầm thấp: “Lục tiên sinh? Hừm …?”

Chữ cuối bị anh cố ý kéo dài nghe thật sự rất quyến rũ.

“Gọi sai rồi, gọi lại lần nữa.” Lục Kiến Thâm bá đạo ra lệnh.

Nam Khuê mỉm cười hạnh phúc.

Mặc dù cô thấp hơn anh một cái đầu, nhưng cô cố gắng kiễng chân, ôm lấy cổ anh, và để mình chạm tới chiều cao của anh, sau đó cố tình cắn một cái vào cằm anh.

Đồng thời còn nở nụ cười ranh mãnh: “Em mới không gọi nhầm đấy. Đối với em Lục tiên sinh mới là cách gọi thân mật.”

“Hừm, là bởi vì anh không lãng mạn mới không nghe ra lời nói đầy tình ý của em.”

“Bỏ qua cho anh đấy. Cũng đã rất muộn rồi. Không thể để Tư Mặc và Niệm Khanh cứ ngủ mãi được, em đi đánh thức chúng dậy.”

Lúc này, Lục Kiến Thành nhìn thấy hai đứa trẻ đã ra khỏi phòng ngủ, hắn cố ý nhếch môi, nụ cười ngày càng sâu: “Khuê Khuê, em có chắc là muốn gọi cho chúng nó dậy ngay bây giờ không?”

“Đương nhiên rồi.”

Nam Khuê thả Lục Kiến Thành ra, đang lúc quay đầu lại, Lục Kiến Thành đột nhiên móc lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm vào lòng, nói: “Cho em một cơ hội nữa đấy, có muốn cầu cứu anh hay không?”

“Không muốn.”

Nam Khuê từ chối thẳng thừng.

Sau đó, cô liền đẩy Lục Kiến Thành và nhanh chóng xoay người rời đi.

Nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Tư Mặc và Niệm Khanh mặc đồ ngủ đứng trong phòng khách, hai đứa đều đang mở to đôi mắt trong veo nhìn Nam Khuê chằm chằm, tự dưng cô cảm thấy xấu hổ không thôi.

Ngay lúc này, cô hận không tìm được một cái hố để chui vào.

Trước mặt các con trai của mình, cô lại ôm lấy Kiến Thành, còn làm mấy hành động nũng nịu với anh. Hơn nữa, mấu chốt chính là, chính …chính là… kiễng chân hôn anh ấy.

Xong đời rồi, bây giờ mặt cô hóp đến mức không muốn nhìn thấy ai nữa.

Nam Khuê tức giận đẩy Lục Kiến Thành ra, hậm hực nói: “Đều là lỗi của anh hết đấy, tại sao anh không nhắc nhở em?”

Lục Kiến Thành vô tội giang hai tay, đồng thời còn bày tỏ: “Khuê Khuê à, anh đã hỏi em, cũng đã cho em cơ hội còn gì.”

“Nhưng anh không nói cái này!”

Nam Khuê cảm thấy lúc này cô cần phải bình tĩnh lại, nhất thời không biết phải nói với hai con như thế nào.

“Chuyện chúng nó ngủ dậy giao hết cho anh đấy, em đi…bình tĩnh lại đây.”

Sau khi nói xong, Nam Khuê nhanh chóng lủi vào trong phòng ngủ, sau đó còn tiện tay khóa luôn cửa.

Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại!

Bình Luận (0)
Comment