Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1215

Chương 1215

“Được ạ, mẹ mau đi đi, con nhất định sẽ chăm sóc cho em trai thật tốt.”

Trước khi đi, Nam Khuê lại nhờ người của bộ phận y tá giúp để ý một chút.

Sau đó, hai người cùng nhau đến văn phòng của bác sĩ.

Trên đường đi, Nam Khuê vừa chờ mong vừa khẩn trương.

Cả người trong ngực đều treo cao một hơi thở.

Lục Kiến Thành đương nhiên là nhìn ra, đưa tay, anh nắm lấy tay Nam Khuê, ôn nhu an ủi: “Đừng lo lắng quá, anh tin chắc nhất định sẽ là kết quả mà chúng ta mong muốn.”

“Ừm!”

Nói như vậy, nhưng trong lòng Nam Khuê vẫn cực kỳ khẩn trương.

Năm năm a, ước chừng đã chờ đợi suốt năm năm.

Đây là lần hy vọng gần nhất của cô.

Trước đây, cô cũng đã hy vọng rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều vô tình tan vỡ.

Có thể là số lần tan vỡ quá nhiều, khiến cho trong lòng cô càng ngày càng sợ hãi, càng càng ngày càng lo lắng.

Đến phòng bác sĩ, Lục Kiến Thành chủ động gõ cửa: “Xin chào, bác sĩ, chúng tôi là cha mẹ Lục Niệm Khanh.”

“Mời vào.”

Sau khi vào văn phòng, Nam Khuê có vẻ rất câu nệ.

Đồng thời, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận, cô thậm chí cảm thấy không khí bên trong trở nên mỏng manh.

Bác sĩ lật các tư liệu trong tay, khoảng hai phút sau, ông ngẩng đầu lên, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi.

Sau đó mở miệng: “Đầu tiên, tôi muốn nói cho hai người biết kết quả kiểm tra của Niệm Khanh và tình hình phù hợp của trái tim.”

Nghe bác sĩ nói, Nam Khuê nắm lấy tay Lục Kiến Thành đột nhiên dùng sức.

Rõ ràng, cô đang rất lo lắng.

Lục Kiến Thành chỉ có thể vươn tay kia ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, im lặng an ủi.

“Hôm nay tình trạng kiểm tra không tệ, trái tim hiến tặng này cùng tình trạng của đứa nhỏ rất phù hợp, hơn nữa tình hình sức khỏe của Niệm Khanh cũng không tệ, nếu hai người đồng ý, chúng tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật.”

Nghe được những lời này, trái tim căng thẳng của Nam Khuê chợt buông lỏng.

Hít sâu một hơi, cô đột nhiên không nhịn được nữa, trực tiếp ôm lấy Lục Kiến Thành, gục đầu vào vai anh.

Trong nháy mắt, bả vai mềm yếu kia kịch liệt run rẩy.

Cô không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt không ngừng chảy đã nhanh chóng làm ướt áo trên vai Lục Kiến Thành.

Rất nhanh, đã biến thành một mảng ướt đẫm nước mắt.

Có lẽ chỉ có thật sự chịu đựng sự dày vò khi phải chờ đợi suốt năm năm, mới biết đợi đến giờ khắc này khi biết được kết quả kích động cỡ nào, vui vẻ cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment