Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1255

Chương 1255

“Nhỏ ngốc này, cô gặp phải nhiều chuyện như vậy, không chịu liên lạc với Lục tổng thì thôi, sao lại không chịu liên lạc với tôi chứ? Tuy rằng tôi không có nhiều tiền, cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi, nhưng ít nhất tôi có thể giúp cô chăm sóc mấy đứa nhỏ, giúp cô vượt qua những tháng ngày cực khổ, khó khăn nhất.”

“Cô mới là đồ ngốc đấy. Vì tôi biết cô quá tốt bụng nên mới không nói cho cô biết. Nếu tôi nói với cô, nhất định cô sẽ đến giúp tôi. Cuộc sống của tôi lúc đó đã quá tồi tệ rồi, cho nên không muốn kéo cô xuống nước với tôi.”

“Cô có cuộc sống của riêng cô, tôi đâu thể nào ích kỷ làm liên lụy tới cô được.”

Đang nói giữa chừng, Nam Khuê liền nghĩ tới điều gì đó, cô khẽ nhướng mày: “Đúng rồi, cũng đã qua mấy năm, trước đây Họa Họa của chúng ta vẫn chưa biết yêu đương gì, cô đừng có nói với tôi là nhân lúc tôi không có ở đây đã nhanh chóng kết hôn, ngay cả con cũng đã có luôn rồi nha!?”

“Oh, Khuê Khuê, cô đang nói cái gì vậy? Người ta ngay cả bạn trai còn không có nữa mà!”

Khi nhắc đến chủ đề “bạn trai”, Đông Họa ngay lập tức thể hiện sự e thẹn của một cô gái.

“Thế thì đã có người mình thích chưa? Là một anh trai nhỏ hay là thịt tươi nhỏ nào? Họa Họa của chúng ta xinh đẹp thế này, lại còn ôn nhu và dễ thương đến vậy, nhất định sẽ tìm được một người bạn trai khôi ngô tuấn tú.”

Khi Nam Khuê nói ra điều này, Đông Họa liền im lặng một lúc.

Vài luồng ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Dù họ chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng cô biết rằng bản thân đã rung động mất rồi.

Nhưng có lẽ do duyên số quá trớ trêu, suốt năm năm trời bọn họ chỉ gặp nhau có vài lần.

Và quan trọng hơn cả, cái gọi là gặp gỡ nhau cũng chỉ có một mình cô nhớ.

Anh ấy dường như đã quên đi mất, và hoàn toàn không nhớ gì đến cô cả.

Kể từ đó, ba chữ “Chu Tiễn Nam” đã trở thành tuyệt mật đối với cô. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau ngày làm việc đầu tiên, Nam Khuê đến phòng nghỉ thì nhận được một cuộc gọi video từ Vân Thư.

“Chào mẹ!” Nam Khuê đặt điện thoại sang một bên và hét lên trong khi đang thay quần áo.

“Mami, con là Niệm Khanh nè!”

Nghe thấy giọng nói của thằng bé, Nam Khuê lập tức bắt máy: “Sao lại là con, mẹ tưởng bà nội có chuyện?”

Lúc này Vân Thư bưng hoa quả đi tới: “Vừa tan học tụi nó nói nhớ con, cho nên mới lấy điện thoại di động gọi video cho con.”

“Mami sẽ mau chóng về nhà thôi, các con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ đó nhé!?”

“Được rồi, tụi con sẽ ngoan ngoãn, mẹ nhanh nhanh về nhà nhé!”

Cúp điện thoại, Nam Khuê mau chóng ra ngoài.

Nhưng vừa đến trước cửa khoa phòng, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn từ đằng xa.

Tuy hai người đã không gặp nhau trong năm năm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô có thể nhận ra bóng dáng ấy.

Nam Khuê cố tình đi thật chậm, cô muốn rẽ sang một lối đi khác để đi ra ngoài.

Bây giờ cô thật sự không căm ghét Quý Dạ Bạch, nhưng cũng không thể nào tha thứ cho anh ta được.

Tất cả những gì cô muốn là yên bình ngay lúc này mà thôi.

Nhưng điều hy vọng của Nam Khuê đã trở nên vô ích, trước khi cô rẽ sang đường khác, Quý Dạ Bạch đã quay lại và gọi cô: “Nam Khuê đó sao?”

Bình Luận (0)
Comment