Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1357

Chương 1357

Nam Khuê lập tức đứng dậy chạy tới: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?”

Trong lúc đang hỏi, toàn thân cô đều không ngừng run lên dữ dội.

“Bác sĩ Nam, tôi vừa nghe bác sĩ Vương nói cô cũng là đồng nghiệp trong bệnh viện của chúng tôi, nên tôi sẽ không giấu diếm chuyện này. Tính mạng của bệnh nhân tuy rằng đã được cứu, nhưng khả năng tỉnh lại vô cùng thấp.”

Nghe đến đây, Nam Khuê cảm thấy như mình bị sét đánh.

Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Tại sao chứ?

Gia đình họ vừa đi vào nề nếp, chưa kịp vui mừng được vài ngày thì bỗng nhiên gặp phải tai họa như vậy.

Cô chỉ không thể tưởng tượng được cha chồng và Kiến Thành sẽ cảm thấy thế nào sau khi biết được chuyện này.

Vân Thư nhanh chóng được đưa ra ngoài phòng mổ.

Nam Khuê thất hồn lạc phách đi theo giường bà về đến phòng bệnh.

Bây giờ, cô thậm chí không thể khóc nổi.

Vừa vào trong phòng bệnh, điện thoại liền reo lên.

Đó là số điện thoại của giáo viên.

Lo lắng về sẽ có chuyện xảy ra với Niệm Khanh và Tư Mặc, Nam Khuê cũng không dám chậm trễ, cô nhanh chóng bắt máy trả lời điện thoại.

“Chào cô giáo, tôi là mẹ của Niệm Khanh và Tư Mặc.”

“Chào cô, chuyện là như thế này. Lúc sáng, Niệm Khanh có nói với tôi, ông bà nội của cậu bé nói buổi trưa sẽ đến trường giao cơm cho cậu bé và anh trai của mình nên hai đứa đều không ăn ở trường mà cứ ngồi đợi ông bà nội tới.”

“Nhưng vừa rồi bọn trẻ nói với tôi là đợi từ nãy đến giờ mà vẫn không thấy ông bà nội đâu. Tôi vừa gọi điện cho bà nội của hai bé, nhưng không ai nghe máy, điện thoại của ông nội cũng tắt máy.”

Nhìn thấy Vân Thư nằm trên giường bệnh không thể cử động, Nam Khuê khó khăn che miệng lại để kìm nén bản thân bật khóc.

Cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, cô nói: “Cô giáo, tôi xin lỗi, tạm thời bà nội của Niệm Khanh và Tư Mặc xảy ra chút chuyện, hiện tại tôi không thể rời đi được, đợi lát nữa có thời gian rảnh tôi sẽ lập tức tới đó.”

“Được, vậy tôi sẽ kiếm thứ gì đó để lấp đầy bụng cho hai đứa trẻ.”

“Cám ơn cô giáo, thật sự đã làm phiền cô rồi.”

Cúp điện thoại, Nam Khuê nhìn Vân Thư đang nằm trên giường, cô không khỏi rơi lệ.

Cô che mặt lại, nước mắt chảy dài từ kẽ tay.

Cô đau lòng khóc nấc lên, đến mức cả hai mắt đều sưng đỏ, khóc đến khàn cả giọng, gần như không nói được, cả người đều run lên bần bật.

Nhớ lúc nãy cô giáo có nói điện thoại của cha chồng tắt máy, Nam Khuê cũng chỉ nghĩ có thể điện thoại đã hết pin, vì vậy cô đã gọi vào điện thoại di động của Đông Họa.

Bình Luận (0)
Comment