Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 14

Chương 14

Thấy cô vẫn luôn nhìn chân cô ta, Phương Thanh Liên liền chủ động nói: “Xem ra cô thật sự không biết gì.”

Nam Khuê lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe ai nói, chân cô sao lại thành thế này? Kiến Thành không nói tôi biết.”

“Kiến Thành đương nhiên không nói cho cô.” Giọng nói Phương Thanh Liên trở nên kích động. Hoặc là nhận ra cô thở dài một hơi, lập tức khống chế cảm xúc: “Xin lỗi, tôi có chút kích động.”

“Không chỉ là Kiến Thành, cả cái Lục gia sợ rằng cũng không có ai dám nói cho cô biết.”

“Tại sao?”

“Ông nội Lục ở Lục gia là người có uy quyền nhất, ông đã ra lệnh thì ai dám chống lại?”

Thấy Nam Khuê không hiểu, Phương Thanh Liên tiếp tục. “Lục gia bảo vệ cô quá chặt rồi, đặc biệt là ông nội Lục, Nam Khuê à cô có biết không, tuy cô xuất thân từ một gia đình nhỏ không có bối cảnh gì, nhưng thật sự số mệnh cô cũng quá tốt.

Ông nội Lục để cô trở thành cháu dâu của mình, chính là vì mẹ cô cầu xin bọn họ cứu mạng? Thậm chí có lúc tôi suy nghĩ, nếu như người đi cầu xin họ là mẹ tôi, thì có phải kết cục của tôi với Kiến Thành sẽ không giống như thế này, tôi có thể như ước nguyện mà gả cho anh ấy?”

Trong lòng Nam Khuê đột nhiên hiện lên chút dự cảm không tốt. Không biết vì sao, cô cảm thấy có chuyện gì đó mà cô không biết đang dần hé lộ ra, từng tầng từng tầng dần nứt toác.

“Cô nói những lời này là có ý gì?” hơi thở của Nam Khuê dần trở nên gấp gáp.

“Năm đó, ông nội Lục làm mối cô với Kiến Thành, ông muốn để Kiến Thành cưới cô nhưng Kiến Thành căn bản không đồng ý, hai người giằng co rất lâu, nhưng dù gì Kiến Thành vẫn còn trẻ tuổi, quyền lực Lục gia đều ở trong tay ông Lục, ông ấy dùng hết mọi cách để ép Kiến Thành, cuối cùng thì Kiến Thành cũng không thể chống lại được, chỉ có thể ép mình cưới cô.”

“Không, cô nói dối.” Nam Khuê đột nhiên giống như một con nhím phản kháng mãnh liệt. Cô không có cách nào để chấp nhận, hôn nhân của cô lại là một chiến trường giết người không thấy máu.

Phương Thanh Liên im lặng cười: “Những chuyện tôi nói đều là sự thật, năm đó Kiến Thành vì bảo vệ tôi mới cưới cô.”

“Cô nói cái gì?” Nam Khuê không dám tin, người cô không nhịn được mà trở nên run rẩy. Đột nhiên cô cảm thấy thật sự rất lạnh. Có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tới tứ chi đang ăn mòn cả người cô, lạnh tới run lẩy bẩy.

Năm đó, ông nội hỏi cô: “Khuê Khuê, nếu như Kiến Thành muốn ở bên cạnh con, cưới con làm vợ, con có đồng ý không?”

“Ông nội, anh ấy tự nguyện sao?”

Lúc đó, cô đã biết người mà anh yêu là Phương Thanh Liên rồi, vì thế cô mới hỏi như vậy. Cô tự nói với bản thân, nếu như anh bị ông nội bắt, thì dù nói gì cô cũng sẽ không đồng ý, bởi vì cô không muốn dùng hôn nhân để trói buộc anh lại. Càng không muốn dùng cách đó để có được anh.

“Đồ ngốc, Kiến Thành cứng rắn như vậy, nếu như không phải nó tự nguyện thì ông nội cũng không ép được nó mà.”

Sau này, cô cũng hỏi Lục Kiến Thành. Cô hỏi anh: “Anh tự nguyện cưới em sao? Em biết ông nội rất yêu thương em, em không muốn anh vì lệnh của ông mà cưới em, càng không muốn làm khó cho anh.”

Lục Kiến Thành đã trả lời cô thế nào chứ? Anh nói: “Là tự nguyện, tôi và Thanh Liên đã chia tay rồi, chúng ta làm bản định ước đi, trong vòng ba năm tôi sẽ hết lòng yêu thương em, nếu như ba năm sau tôi vẫn không thể yêu em thì chúng ta ly hôn hoà bình, em đồng ý không?”

“Đồng ý!” Lúc đó cô nở một nụ cười xán lạn rực rỡ.

Lục Kiến Thành còn hỏi cô: “Tại sao lại đồng ý gả cho tôi? Em không có người trong lòng sao? Bằng lòng bị hôn nhân trói buộc lại sao? Không muốn đi theo đuổi người mình thích à?”

Cô nói có chứ, thích 8 năm rồi. Sau đó lắc đầu: “Không theo đuổi nữa.”

Bình Luận (0)
Comment