Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1422

Chương 1422

Lúc còn nhỏ, Hạ Nhu tận mắt nhìn thấy mẹ mình lợi dụng bà ta để níu kéo chồng.

Sau khi lớn lên, bà ta cũng học theo, trở thành dáng vẻ bà ta ghét nhất nhưng lại giống như cá gặp nước nhất, bà ta bắt đầu giống như mẹ mình, lợi dụng con trai mình để đạt được mục đích mong muốn.

Còn Quý Dạ Bạch, anh ta là nạn nhân bi thảm nhất.

Trong phòng giam, Quý Dạ Bạch đã gặp Hạ Nhu.

Bà ta mặc bộ quần áo đơn giản với khuôn mặt mộc.

Không có mỹ phẩm, trông bà ta rất già và mệt mỏi.

Nhưng mà, khi nhìn thấy Quý Dạ Bạch, đôi mắt đã tĩnh mịch của bà ta lại một lần nữa nhen nhóm ánh sáng.

“Dạ Bạch, con trai của mẹ, con cuối cùng đã trở về.”

“Mau tới đây một chút, để mẹ nhìn kỹ nào.”

Nhìn cảnh sát đứng chung quanh, Quý Dạ Bạch có chút xấu hổ.

Nhưng lần này Hạ Nhu lại bất chấp, vẫn kích động gọi: “Con trai, đừng để ý bọn họ, lại gần đây, lại gần thêm chút.”

Quý Dạ Bạch dời người về phía trước một chút, Hạ Nhu vươn tay, rốt cục có thể vuốt ve gò má anh ta rồi.

Tay bà ta nhẹ nhàng dừng lại trên gương mặt trắng bệch của Quý Dạ Bạch, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.

“Gầy đi không ít, làn da cũng trở nên thô ráp, gần đây có phải ăn ngủ không ngon hay không?”

Quý Dạ Bạch không nói gì, Hạ Nhu lại yên lặng lau nước mắt.

“Con trai, có phải con hận mẹ hay không, từ nhỏ mẹ không nên nhồi nhét ý nghĩ báo thù cho con, cũng không nên gọi con từ nước ngoài về, để con phải chấp nhận gió tanh mưa máu nơi này.”

“Mấy ngày nay, mẹ thường xuyên suy nghĩ, nếu như chúng ta không trở về, có lẽ tất sẽ khác, con sẽ quên chuyện trước kia, con sẽ gặp được người con gái con yêu, đã cưới vợ sinh con, mẹ cũng đã ôm cháu trai rồi.”

“Thực xin lỗi, Dạ Bạch, nhiều năm như vậy đều là lỗi của mẹ, là mẹ không quan tâm đến cảm nhận của con, là sự cố chấp của mẹ hại con.”

“Thực xin lỗi.”

Hạ Nhu nói xong, khóc rống lên.

Quý Dạ Bạch lại cảm thấy nội tâm của anh ta vô cùng bình tĩnh.

Thâm chí anh ta còn tự hỏi, mình có phải quá máu lạnh hay không.

Cha của anh ta, mẹ của anh ta, trong cùng một ngày, thay phiên nhau nói xin lỗi với anh ta.

Đây từng là cảnh anh ta mong đợi nhất.

Nhưng khi mọi thứ xảy ra, anh ta lại phát hiện mình bình tĩnh không hề giao động, càng không có một chút cảm giác thành tựu nào.

Có lẽ ngần ấy năm, điều anh ta muốn không phải là sự ăn năn hay lời xin lỗi.

Mà là được yêu thương quan tâm, được đòi hỏi, được che chở.

Chẳng qua loại tình cảm này, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ có được.

Tình yêu của cha, tình thương của mẹ, tình yêu, rất nhiều điều tốt đẹp dường như đã được định sẵn không có duyên với anh ta.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ cứu mẹ ra, đây là mục đích lần này con trở về.”

Bình Luận (0)
Comment