Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1427

Chương 1427

“Tôi chỉ dặn cô, hi vọng khi cô làm một người mẹ, dù cho là thời điểm nào cũng có thể chăm sóc tốt cho con của mình.”

Nam Khuê vẫn phẫn hận nhìn anh ta như cũ: “Tôi đã nói rồi, không cần anh quan tâm, con của tôi đương nhiên tôi sẽ bảo vệ tốt.”

“Nếu như nó gặp nguy hiểm thì sao?”

“Vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho nó, chuyện này không phiền anh phải hao phí công sức quan tâm.”

Quý Dạ Bạch không buông tha mà tiếp tục truy hỏi: “Vậy cô có từng nghĩ đến chuyện nếu như Lục Kiến Thành xảy ra chuyện không thể trở về được, đứa nhỏ không có cha, cô vẫn sẽ giữ lại nó, vẫn sẽ sinh nó ra sao?”

“Đứa nhỏ là một sinh mệnh, cũng là kết tinh tình yêu của tôi và Kiến Thành, đương nhiên tôi vẫn sẽ sinh nó ra. Cho dù không có cha thì tôi cũng sẽ cho đứa nhỏ tất cả tình thương của một người mẹ.”

Vành mắt Quý Dạ Bạch hơi nóng lên.

Yết hầu anh ta lên xuống, anh ta nói: “Vậy thì tốt, hi vọng cô nhớ rõ những gì mình đã nói.”

Anh ta đứng lên, nghiêm túc chỉnh sửa quần áo của mình.

Mãi đến khi bộ âu phục kia được anh ta sửa sang cẩn thận, anh ta mới nhìn Nam Khuê nói: “Hôm nay có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau.”

“Câu này lúc trước anh cũng đã nói.”

Nam Khuê cũng không quá tin lời anh ta nói.

Quan trọng hơn là cô cũng hoàn toàn không muốn gặp lại anh ta.

“Trước kia có lẽ là giả, nhưng lần này cô phải tin, là thật.”

Dường như sợ Nam Khuê không tin, Quý Dạ Bạch lại nhìn cô, chắc chắn bổ sung thêm một câu: “Lần này nhất định là thật.”

“Tôi đi đây, cô chăm sóc cho bản thân thật tốt!’

“Nhất là chăm sóc tốt cho đứa nhỏ trong bụng mình.”

Quý Dạ Bạch xoay người, không nói thêm lời nào nữa.

Dáng người cao lớn, thẳng tắp, quật cường mang theo sự cô đơn của anh ta từng bước dời xa.

Ánh nắng chiếu vào bóng lưng kiên định của anh ta rõ ràng là ấm áp.

Nhưng không hiểu vì sao, lúc Nam Khuê nhìn theo bóng lưng anh ta, cô có thể cảm nhận được rõ sự u sầu quấn quanh người anh ta, ngay cả bóng lưng cũng đặc biệt ưu thương và cô đơn.

Có lẽ anh ta nói đúng.

Bởi vì lần này, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác.

Giống như đây thật sự là lần cuối hai người gặp nhau vậy.

Lúc Quý Dạ Bạch đi từ cục cảnh sát ra ngoài đã nhìn thấy Lục Minh Bác ở phía đối diện.

Anh ta không muốn nói chuyện với Lục Minh Bác nên cố ý lướt qua.

Nhưng Lục Minh Bác đã nắm lấy tay anh ta: “Chúng ta nói chuyện!”

“Nói chuyện gì?”

Vẻ mặt Quý Dạ Bạch lạnh nhạt nhìn ông, giọng nói lạnh như băng không có chút tình cảm nào.

Bình Luận (0)
Comment