Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1532

Chương 1532

Không, cô không tin.

Nam Khuê ngẩng đầu, đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng con ngươi Trần Tranh: “Trần Tranh, anh nói lại lần nữa, anh đang lừa tôi đúng không? Tôi cảm thấy rõ ràng rằng anh ấy đã ở đây.”

“Thiếu phu nhân, nói thêm lần nữa cũng giống nhau, Cố tiên sinh thật sự không có tới, không tin cô có thể hỏi những người khác.”

Nam Khuê nhìn người giúp việc và mấy người đứng bên cạnh.

Họ có cùng nhất trí nói gần như đồng thanh: “Thiếu phu nhân, hôm qua không có ai tới đây cả.”

Không, không đâu, cô rất tin phán đoán của mình.

Kiến Thành tới, nhất định anh đã tới.

Anh còn ôm cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô.

Bây giờ cô cảm thấy những hình ảnh kia ngày càng rõ ràng.

Nhưng bọn họ vì sao phải lừa cô cơ chứ?

“Không, mấy người lừa tôi, anh ấy đã tới, tôi chắc chắn, nhất định là anh ấy đã tới đây.”

“Tôi muốn tìm anh ấy để xác nhận.”

Dứt lời, Nam Khuê xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Trần Tranh lập tức đuổi theo.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, gần như là bắt lại tay Nam Khuê ngay lập tức.

“Thiếu phu nhân, thời tiết lạnh, cô lại ăn mặc mỏng manh, chúng ta vẫn nên trở về trước đi.”

Nam Khuê lắc đầu: “Không, Trần Tranh, tôi muốn đi tìm anh ấy.”

“Thiếu phu nhân, thật sự là cô đang nhầm, anh Cố không hề tới đây.”

“Cho dù không có, nhất định cũng phải chính miệng tôi hỏi anh ấy.”

Nếu không, cô sẽ không hết hy vọng.

Nhưng Trần Tranh lo lắng, nhìn vào thái độ ngày hôm qua của Cố Mạc Hàn, cho dù thiếu phu nhân có đi, cũng sẽ không thừa nhận.

Điều này càng đả kích nghiêm trọng hơn, trí mạng hơn đối với thiếu phu nhân.

Lúc này, Nam Khuê hướng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Trần Tranh.

Khi mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã lặng lẽ rơi xuống những giọt nước mắt.

Nước mắt kia, trong nhất thời tựa như nước biển vỡ đê, điên cuồng rơi xuống.

Vốn đã bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt cô tái nhợt, người ăn mặc đơn bạc, hơn nữa bây giờ còn khóc, trạng thái cả người càng thêm tiều tụy, càng khiến cho người ta đau lòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô rơi lệ, Trần Tranh biết anh ta thua.

Bởi vì anh ta không thể cự tuyệt được.

Càng không đành lòng trơ mắt nhìn cô rơi lệ trước mặt mình.

“Trần Tranh, tôi cầu xin anh, tôi muốn đi gặp anh ấy, tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói.”

“Anh dẫn tôi đi được không, chuyện này thực sự rất quan trọng với tôi.”

Cuối cùng, Trần Tranh gật đầu, nhanh chóng thỏa hiệp: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment