Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1546

Chương 1546

Nam Khuê mỉm cười: “Cái gì cũng có thể? Tại sao điều này lại không thể chứ?”

“Lúc trước cô nhận nhầm tôi là chồng cô, chứng tỏ tôi và chồng cô có chút giống nhau, nhưng anh ta và tôi không giống nhau chút nào.”

“Không ngờ anh Cố nhớ tốt như vậy, anh ấy đúng là không phải chồng tôi, tuy nhiên, anh ấy đang theo đuổi tôi.” Nam Khuê nói.

Cố Mạc Hàn hơi sững sờ.

Khoảnh khắc đó, ngay cả ngón tay anh nắm lấy cánh tay Nam Khuê cũng cứng ngắc.

“Cô đang nói gì vậy? Nhắc lại lần nữa.”

Con ngươi sáng ngời của Nam Khuê nhìn về phía Cố Mạc Hàn, vô cùng nghiêm túc nói lại: “Anh nói đúng, tôi quả thật đã nhận nhầm anh, có thể chồng tôi thật sự đã mất rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.”

“Nếu anh ấy đã chết, vậy tôi cũng nên suy nghĩ một chút về tương lai của mình, tôi cũng không thể treo mãi trên một cái cây được, nếu đã có lựa chọn tốt như vậy, tôi đương nhiên phải nắm chặt.”

“Hơn nữa anh Chu có gia thế hiển hách, điều kiện tốt, không chỉ như thế, người nhà anh ấy đều biết chuyện của tôi, cũng đều rất thích tôi, tôi gả qua nhất định sẽ rất hạnh phúc, nếu đã như vậy, tại sao lại không?”

Nam Khuê nói một tràng thật sự làm cho Cố Mạc Hàn tức đến phát điên.

Anh chưa bao giờ cảm giác nổi cơn thịnh nộ như này.

Toàn bộ lồng ngực đều là lửa.

Có vẻ như nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

“Nam Khuê, cô nghe cho kỹ, tôi không cho phép.”

Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, những từ nói ra khỏi miệng đều nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt dữ tợn ước gì có thể xé cô ra trực tiếp nuốt vào bụng.

“Anh Cố thật buồn cười, anh là gì của tôi? Anh có tư cách gì để nói không cho phép chứ?”

“Chỉ bằng cô nói tôi là chồng cô, cô đang mang thai con tôi, cho nên, tôi tuyệt đối không cho phép cô tìm người đàn ông khác làm cha của con tôi.”

Nam Khuê cười mỉa mai.

Im lặng nhìn về phía anh: “Nhưng anh chưa từng thừa nhận, cũng chưa từng tin, không phải sao?”

“Anh Cố, tư duy của anh thật sự rất kỳ lạ, nếu không còn chuyện gì khác, mời anh về cho, vị hôn thê của anh còn đang ở nhà chờ anh đấy.”

Nam Khuê xoay người muốn đi vào nhà.

Lồng ngực Cố Mạc Hàn phập phồng dữ dội.

Không thể kiểm soát bản thân nữa.

Anh đưa tay giữ chặt Nam Khuê, đồng thời hai tay chuẩn xác nắm lấy mặt cô.

Đôi môi dường như không thể kiểm soát điên cuồng hôn lên môi cô.

“Cố Mạc Hàn, anh. Này…”

Nam Khuê muốn phản kháng, lại vừa hay cho anh cơ hội tiến thêm một bước.

“Anh buông tôi ra!”

Bình Luận (0)
Comment