Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1622

Chương 1622

“Anh nói đi, nếu như tôi quên anh ấy, tôi yêu người khác…”

Nhưng Nam Khuê mới nói được nửa câu đã lắc đầu.

Cô chua xót cười: “Không, cho dù mất trí nhớ thì tôi cũng sẽ không yêu những người khác.”

Cả đời này ngoài anh ra, cô chưa từng yêu bất kì ai khác.

Nhưng trong trái tim anh lại có rất nhiều người.

“Trần Tranh, anh nói xem, có phải tôi rất mâu thuẫn không, lúc anh ấy mất trí nhớ, tôi chỉ muốn anh ấy sớm khôi phục trí nhớ, sớm ngày nhớ ra tôi.”

“Bây giờ anh ấy đã khôi phục trí nhớ nhưng tôi lại đột nhiên làm bộ làm tịch.”

Trần Tranh đau lòng nhìn cô.

Giọng nói của anh ta giống như gió nhẹ tháng năm, dịu dàng ấm áp.

“Thiếu phu nhân, cô đừng tự trách bản thân.”

“Tôi biết cô chỉ là quá yêu thiếu gia nên mới để ý đến chút chuyện trong lòng, không thể quên được.”

“Tôi có thể nhìn ra rằng cho dù mất trí nhớ thì thiếu gia vẫn yêu cô, sở dĩ ngài ấy chọn Chu Hiểu Tinh chỉ là vì sự áy náy, tự trách, không thể nào bù đắp tổn thương của một người đàn ông mà thôi, đó không phải là yêu.”

“Thật sao?” Nam Khuê cười cười, cô không biết.

Trần Tranh ở trong phòng một tiếng, cũng nói chuyện với Nam Khuê một lúc lâu.

Lúc anh ta ra ngoài, vừa xoay người lại đã thấy Lục Kiến Thành đứng cạnh cửa.

Anh mặc một bộ quần áo đen, đứng giấu mình trong bóng tối, nếu như không chú ý thì sẽ không nhìn ra.

“Thiếu gia!” Trần Tranh cung kính nói.

Đôi mắt như chim ưng của Lục Kiến Thành nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Không khí quanh người anh rất lạnh lùng, đôi môi mím chặt thể hiện anh đang vô cùng kiềm chế.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh đi theo tôi một chút.”

Đến thư phòng, Lục Kiến Thành còn chưa nói thì Trần Tranh đã nói trước: “Thiếu gia, tâm trạng của thiếu phu nhân không tốt, tôi chỉ nói chuyện với cô ấy một chút mà thôi.”

Lục Kiến Thành nâng mắt nhìn anh ta.

Sau đó anh nói: “Nghe nói sau khi tôi rời đi Lâm Tiêu đã sắp xếp cho anh bảo vệ Khuê Khuê, sau đó anh vẫn luôn ở cạnh cô ấy.”

“Vâng.”

“Niệm Khanh và Tư Mặc nói anh hiểu rất rõ tình trạng của Khuê Khuê, cũng chăm sóc cô ấy rất tốt.”

Trần Tranh hơi cúi người: “Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình mà thôi, dù sao nhiệm vụ chính của tôi là chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân.”

“Vậy thì tốt, anh nói hết những chuyện xảy ra từ ngày đầu tiên anh bảo vệ cô ấy cho đến bây giờ cho tôi.”

Anh đã vắng mặt khỏi cuộc sống của cô quá lâu rồi.

Hi vọng bây giờ vẫn chưa muộn.

Anh muốn đền bù.

Anh càng muốn biết lúc mình không ở đây cô đã vượt qua như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment