Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 17

Chương 17

Lục Kiến Thành lại nhìn Phương Thanh Liên: “Chân của em còn chưa khỏi, ngồi cho cẩn thận, sao tự nhiên lại muốn đứng lên?”

“Xin lỗi Kiến Thành, bởi vì…” Phương Thanh Liên gấp gáp tới rơi nước mắt: “Là bởi vì em quá kích động, vừa rồi Nam Khuê nói… cô ấy nói cô ấy sẽ không nói chuyện ly hôn với ông nội, cô ấy có chết cũng không muốn ly hôn với anh.”

“Cô đừng vu oan cho người khác, tôi nói như vậy khi nào?”

Lần đầu tiên cô đứng trước mặt Lục Kiến Thành mà đối chọi gay gắt như vậy, mất kiểm soát như vậy.

“Em nói rồi?” Lục Kiến Thành nhìn cô, con ngươi trong trẻo lạnh lùng.

“Nếu như anh không tin, ngay bây giờ em cũng có thể gọi tìm ông nội để bàn chuyện ly hôn.” Nam Khuê chìa tay ra với thái độ thờ ơ.

Lục Kiến Thành nghe thấy thế liền day day mi tâm, thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói. “Thanh Liên, anh biết là em đang gấp gáp muốn anh ly hôn ngay, nhưng không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Bây giờ sức khỏe của ông nội không được tốt, đợi sau tiệc mừng thọ của ông rồi bàn chuyện này sau mà.”

Nếu như em không chờ được mấy ngày này, vậy thì xin lỗi, giữa em với ông nội, anh nhất định phải chọn ông.”

Phương Thanh Liên nghe thấy lời này, lập tức thấy hoảng rồi. Cô ta đưa tay nắm lấy vạt áo của Lục Kiến Thành bày ra bộ dạng đáng thương nói: “Xin lỗi Kiến Thành, em không cố ý đâu. Đêm đó em không vì chuyện này mà cãi nhau với anh. Em chính là quá vội vàng rồi, em sợ đêm dài lắm mộng, em sợ anh sẽ không nỡ ly hôn, em càng sợ anh sẽ không cần em nữa.”

Nói xong, Phương Thanh Liên vậy mà đưa tay ra trực tiếp ôm lấy Lục Kiến Thành.

Nam Khuê trợn tròn mắt, giữa ban ngày ban mặt mà cô ta một đứa tiểu tam không có chút xấu hổ trực tiếp ôm lấy chồng mình.

Vào lúc cô đang định lên tiếng, đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo truyền tới. “Đúng là một ngày đen đủi, từ khi nào mà một đứa tiểu tam có thể ôm lấy chồng người khác vậy, lại còn có thể già mồm tới vậy?”

Âm thanh này? Nam Khuê vừa quay đầu, Lục Kiến Thành liền lên tiếng: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Tôi làm sao không thể tới đây, thường ngày thị sát cửa hàng, nhìn thấy những chuyện bại hoại như vậy, vốn dĩ là muốn tới ngăn lại, hoá ra lại là do con trai của mình làm ra à?”

Vân Thư hừ lạnh, những lời trong miệng càng không chút khách khí nào.

“Mẹ, những chuyện này không thể trách Thanh Liên được, cô ấy không cố ý, hơn nữa…”

Những lời Lục Kiến Thành còn chưa nói xong liền bị Vân Thư cắt ngang. “Không trách cô ta vậy thì trách con, một người đã có gia đình mà lại ôm ôm ấp ấp với đứa con gái khác, mẹ không có hứng xem, sau này ra ngoài đừng nói là con trai mẹ.”

Vân Thư đối với cô ‘tiểu tam’ này từ trước đến nay đều là căm thù đến tận xương tuỷ.

“Quản cho tốt đôi tay của mình, nếu sau này còn ôm ấp với người phụ nữ nào khác ngoài vợ mình thì đừng bước vào cửa Lục gia, đừng làm ô uế gia tộc.

Từng chữ từng từ đều đánh chuẩn vào điểm quan trọng. Nam Khuê đứng ở một bên đột nhiên cảm thấy đứng trước mặt người mẹ chồng này, bản thân quá mờ mịt rồi.

Giờ phút này, cô chỉ thiếu giương cờ mà cổ vũ thôi: Mẹ chồng bá khí, mẹ chồng uy lực.

Nhưng mà cô vẫn rất bất ngờ. Từ sau khi kết hôn, số lần cô cùng Kiến Thành về Lục gia không nhiều, mỗi lần về cơ bản đều là về thăm ông nội.Về phần mẹ chồng này, số lần mà cô gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bình Luận (0)
Comment