Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1707

Chương 1707

“Cha” Lục Kiến Thành tiên phong gọi ra cách xưng hô này: “Cha đừng nói như vậy, nếu cha là cha của Khuê Khuê thì cũng chính là cha của con rồi.”

“Được.” Cố Ngôn Bân vỗ vai Lục Kiến Thành, cảm thấy vô cùng vui mừng.

Sau khi trở vào, Lục Kiến Thành đi rót một cốc nước ấm, chuẩn bị cho Nam Khuê uống để đỡ khát.

Nam Khuê lập tức dở khóc dở cười nhìn anh, cô vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ thuốc tê đã hết tác dụng nên vết thương trở nên rất đau.

Làm thế nào cô có thể uống nước trong cốc này đây!

Khi cô vừa tính nói, Lục Minh Bác liền đi tới cạn lời mà nhìn Lục Kiến Thành: “Con làm thế này thì bảo con bé uống thế nào? Lấy ống hút cho Khuê Khuê uống đi.

Lúc này Lục Kiến Thành mới phản ứng lại, anh lập tức vỗ vỗ đầu mình rồi ngại ngùng nói: “Con kích động quá nên quên mất.”

Lục Minh Bác lập tức nói: “Không được nói là quên, chỉ được nói lúc Tư Mặc và Niệm Khanh ra đời con đã không chăm sóc rồi, nên bây giờ con nhất định phải đảm đương tất cả nhiệm vụ của một người cha, toàn tâm toàn lực chăm sóc cho con gái mình.”

Nam Khuê đã uống nước xong, cô nhịn không được mà nói đùa: “Vẫn là cha chu đáo, nói rất có lý, xem ra năm đó cha đã chăm sóc cho mẹ rất tốt.”

Nhắc đến đây, Lục Minh Bác khá tự hào: “Cái đó là đương nhiên.”

Sau đó, ông lại nhìn Lục Kiến Thành rồi nói tiếp: “Năm đó, khi con chào đời, cha đã chăm sóc từng li từng tí đấy. Trong thời gian ở cữ cha không để mẹ con thay tã cho con lấy một lần, nửa đêm lúc con quấy khóc cũng đều là cha dỗ con.”

“Thế nên” chủ đề thay đổi, ông nhìn về phía Nam Khuê: “Bây giờ con chỉ có một nhiệm vụ là ăn ngon, uống kỹ, chăm sóc tốt cho bản thân, còn tất cả những việc khác cứ giao hết cho Kiến Thành.”

Lục Kiến Thành ra sức gật đầu: “Vinh hạnh của con.”

Cuối cùng cũng có một chút sức lực, Nam Khuê nóng lòng hỏi: “Con đâu rồi? Em muốn nhìn nó.”

“Anh đi bế tới cho.”

Lục Kiến Thành lập tức đi tới chiếc giường nhỏ rồi cẩn thận bế em bé ở trong đó lên.

Nam Khuê nhìn thấy tư thế bế con của anh thì nhịn không được mà bật cười: “Anh thả lỏng một chút, đừng có cứng nhắc như vậy.”

“Con bé nhỏ và mềm quá, anh sợ làm đau con bé mất.” Lời nói của Lục Kiến Thành làm cho người ta dở khóc dở cười.

Lục Minh Bác ân cần nâng giường bệnh của Nam Khuê lên, khi nhìn thấy em bé nhỏ bé trong vòng tay Lục Kiến Thành, cô liền không kìm được mà rơi nước mắt.

“Thật xinh đẹp!”

Em bé quả thật rất xinh xắn, không hề giống dáng vẻ vừa mới sinh ra một chút nào, da của em bé không những không bị nhăn mà còn rất hồng hào mềm mại, như thể động vào thì sẽ vỡ mất.

Điều quan trọng hơn là, khuôn mặt nhỏ nhắn và ngũ quan xinh đẹp kia, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân rồi.

Mắt hai mí cùng với đôi mắt to tròn lại càng là sự xinh đẹp trời ban.

Từ khi Nam Khuê thoát khỏi nguy hiểm tới giờ, em bé vẫn luôn nhắm mắt ngủ.

Nhưng lúc này, cô bé đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra.

“Con yêu, là mẹ đây, con nhìn thấy mẹ không?” Nam Khuê vui mừng vẫy tay.

Bình Luận (0)
Comment